古诗词

夏子鎏

题范卿侄林觅句图

夏子鎏

有客披图向余道,谓汝家驹年正早。yǒu kè pī tú xiàng yú dào,wèi rǔ jiā jū nián zhèng zǎo。
曲江春色长安花,尽可研思竞新藻。qū jiāng chūn sè zhǎng ān huā,jǐn kě yán sī jìng xīn zǎo。
朅来相如赋上林,子安春思胸盈稿。qiè lái xiāng rú fù shàng lín,zi ān chūn sī xiōng yíng gǎo。
灵均幽怨亦牢骚,行吟泽畔多香草。líng jūn yōu yuàn yì láo sāo,xíng yín zé pàn duō xiāng cǎo。
即便逍遥物外人,舞雩归咏春风春。jí biàn xiāo yáo wù wài rén,wǔ yú guī yǒng chūn fēng chūn。
大抵文章大块假,阳和烟景尤为新。dà dǐ wén zhāng dà kuài jiǎ,yáng hé yān jǐng yóu wèi xīn。
所由少长兰亭集,觞咏至今怀芳辰。suǒ yóu shǎo zhǎng lán tíng jí,shāng yǒng zhì jīn huái fāng chén。
而汝家驹殊不尔,不羡尘红与陌紫。ér rǔ jiā jū shū bù ěr,bù xiàn chén hóng yǔ mò zǐ。
沉吟独步一林秋,行不行兮止不止。chén yín dú bù yī lín qiū,xíng bù xíng xī zhǐ bù zhǐ。
思清境清兼句清,清新自贵洛阳纸。sī qīng jìng qīng jiān jù qīng,qīng xīn zì guì luò yáng zhǐ。
无奈风光太瘦生,荻花枫叶愁何似。wú nài fēng guāng tài shòu shēng,dí huā fēng yè chóu hé shì。
古人写物见天真,律以方志应毋此。gǔ rén xiě wù jiàn tiān zhēn,lǜ yǐ fāng zhì yīng wú cǐ。
我道阿咸意不差,客请静听其无哗。wǒ dào ā xián yì bù chà,kè qǐng jìng tīng qí wú huā。
凉风一夜起天末,疾卷群卉收残葩。liáng fēng yī yè qǐ tiān mò,jí juǎn qún huì shōu cán pā。
惟有长林绚秋色,漫山红叶山容奢。wéi yǒu zhǎng lín xuàn qiū sè,màn shān hóng yè shān róng shē。
晓霜薄晕彩生旭,夕照浓烘艳夺花。xiǎo shuāng báo yūn cǎi shēng xù,xī zhào nóng hōng yàn duó huā。
火齐百重赭木杪,珊瑚千尺纷杈枒。huǒ qí bǎi zhòng zhě mù miǎo,shān hú qiān chǐ fēn chā yā。
有时萧疏发微响,打头片片飞丹霞。yǒu shí xiāo shū fā wēi xiǎng,dǎ tóu piàn piàn fēi dān xiá。
因思此境成佳节,触景歌思足怡悦。yīn sī cǐ jìng chéng jiā jié,chù jǐng gē sī zú yí yuè。
昨岁宝鸿去复来,秋光未许终年别。zuó suì bǎo hóng qù fù lái,qiū guāng wèi xǔ zhōng nián bié。
不见诗人崔信明,吴江枫落境幽绝。bù jiàn shī rén cuī xìn míng,wú jiāng fēng luò jìng yōu jué。
况复襄阳下笔神,梧桐疏雨声声彻。kuàng fù xiāng yáng xià bǐ shén,wú tóng shū yǔ shēng shēng chè。
生春词去更生秋,岁华忍使徒飘瞥。shēng chūn cí qù gèng shēng qiū,suì huá rěn shǐ tú piāo piē。
阿咸散步代骑驴,桥头独立霜如雪。ā xián sàn bù dài qí lǘ,qiáo tóu dú lì shuāng rú xuě。
客闻此言心砉然,曰汝题辞得言诠。kè wén cǐ yán xīn huò rán,yuē rǔ tí cí dé yán quán。
解嘲说难扬雄思,赠汝小阮风翩翩。jiě cháo shuō nán yáng xióng sī,zèng rǔ xiǎo ruǎn fēng piān piān。
途穷阮籍郁长啸,本思假笔舒胸填。tú qióng ruǎn jí yù zhǎng xiào,běn sī jiǎ bǐ shū xiōng tián。
而今得此以属草,亦复为汝辞便便。ér jīn dé cǐ yǐ shǔ cǎo,yì fù wèi rǔ cí biàn biàn。
草罢披图一重览,几枝绿竹争清妍。cǎo bà pī tú yī zhòng lǎn,jǐ zhī lǜ zhú zhēng qīng yán。
竹林佳话传千古,努力与汝追前贤。zhú lín jiā huà chuán qiān gǔ,nǔ lì yǔ rǔ zhuī qián xián。