古诗词

倪宜子

归宁得家姑诗步韵

倪宜子

征鸿过处得瑶笺,不见鸾軿意倍煎。zhēng hóng guò chù dé yáo jiān,bù jiàn luán píng yì bèi jiān。
涧畔寻花思旧日,林边听鸟俟他年。jiàn pàn xún huā sī jiù rì,lín biān tīng niǎo qí tā nián。
烟云变幻山仍在,人事凄凉世已迁。yān yún biàn huàn shān réng zài,rén shì qī liáng shì yǐ qiān。
拟诉暌违千万恨,几回捉笔泪潸然。nǐ sù kuí wéi qiān wàn hèn,jǐ huí zhuō bǐ lèi shān rán。

立秋有感

倪宜子

一叶梧桐大火流,如何令我早知秋。yī yè wú tóng dà huǒ liú,rú hé lìng wǒ zǎo zhī qiū。
裴姬怀远思裁练,苏子羞归欲敝裘。péi jī huái yuǎn sī cái liàn,sū zi xiū guī yù bì qiú。
短笛穟吹来皆别恨,瑶琴弄罢尽离愁。duǎn dí suì chuī lái jiē bié hèn,yáo qín nòng bà jǐn lí chóu。
凭兰空盼新鸿至,那有音书付与收。píng lán kōng pàn xīn hóng zhì,nà yǒu yīn shū fù yǔ shōu。