古诗词

孙原湘

秋怀

孙原湘

仙露泠泠滴晚蕖,隔江消息近何如。xiān lù líng líng dī wǎn qú,gé jiāng xiāo xī jìn hé rú。
天长只许同看月,路远还防错寄书。tiān zhǎng zhǐ xǔ tóng kàn yuè,lù yuǎn hái fáng cuò jì shū。
蝶梦人耶人梦蝶,鱼知我否我知鱼。dié mèng rén yé rén mèng dié,yú zhī wǒ fǒu wǒ zhī yú。
淩风欲趁如船藕,一叩潇湘帝子居。líng fēng yù chèn rú chuán ǒu,yī kòu xiāo xiāng dì zi jū。

露立

孙原湘

西风刀尺几时休,盼煞青天月一钩。xī fēng dāo chǐ jǐ shí xiū,pàn shā qīng tiān yuè yī gōu。
燕剪原知多宛转,蚕丝只恐太绸缪。yàn jiǎn yuán zhī duō wǎn zhuǎn,cán sī zhǐ kǒng tài chóu móu。
言无人达难成信,秋上心来尽是愁。yán wú rén dá nán chéng xìn,qiū shàng xīn lái jǐn shì chóu。
苦立夜深凉露下,遥陪灯火玉楼头。kǔ lì yè shēn liáng lù xià,yáo péi dēng huǒ yù lóu tóu。

香梦

孙原湘

月华如雪满琼楼,楼上齐悬翡翠钩。yuè huá rú xuě mǎn qióng lóu,lóu shàng qí xuán fěi cuì gōu。
云气空蒙连渤海,花光离合是罗浮。yún qì kōng méng lián bó hǎi,huā guāng lí hé shì luó fú。
洛神自许遮须国,织女曾逢博望侯。luò shén zì xǔ zhē xū guó,zhī nǚ céng féng bó wàng hóu。
身惹玉炉香不散,醒时翻替梦时愁。shēn rě yù lú xiāng bù sàn,xǐng shí fān tì mèng shí chóu。

夜过妆阁

孙原湘

相思不见还相觅,三日休嫌两度来。xiāng sī bù jiàn hái xiāng mì,sān rì xiū xián liǎng dù lái。
无月且将明烛忆,有花须趁好时开。wú yuè qiě jiāng míng zhú yì,yǒu huā xū chèn hǎo shí kāi。
冰盘捧出经仙手,彩笔吟成自主裁。bīng pán pěng chū jīng xiān shǒu,cǎi bǐ yín chéng zì zhǔ cái。
为报维摩秋病起,愿随天女进霞杯。wèi bào wéi mó qiū bìng qǐ,yuàn suí tiān nǚ jìn xiá bēi。

玉台

孙原湘

玻璃为障玉为台,一点灵犀自辟埃。bō lí wèi zhàng yù wèi tái,yī diǎn líng xī zì pì āi。
花片欲随双管落,诗情都傍九天来。huā piàn yù suí shuāng guǎn luò,shī qíng dōu bàng jiǔ tiān lái。
妆临秋水清无染,梦与湘云撇不开。zhuāng lín qiū shuǐ qīng wú rǎn,mèng yǔ xiāng yún piē bù kāi。
事事要如明月满,昨宵眉影画刚裁。shì shì yào rú míng yuè mǎn,zuó xiāo méi yǐng huà gāng cái。

皈依

孙原湘

彩云飞下十三楼,悄立屏山最后头。cǎi yún fēi xià shí sān lóu,qiāo lì píng shān zuì hòu tóu。
离客香风才一尺,照人秋月是双眸。lí kè xiāng fēng cái yī chǐ,zhào rén qiū yuè shì shuāng móu。
瘷声临去讹中妇,笑靥微圆认阿侯。sè shēng lín qù é zhōng fù,xiào yè wēi yuán rèn ā hóu。
我已皈依仙座下,见花无那转含愁。wǒ yǐ guī yī xiān zuò xià,jiàn huā wú nà zhuǎn hán chóu。

秋九即事

孙原湘

云母屏开晓镜移,彩鸾如与玉蟾期。yún mǔ píng kāi xiǎo jìng yí,cǎi luán rú yǔ yù chán qī。
花依瘦骨工摹影,酒入欢肠不透肌。huā yī shòu gǔ gōng mó yǐng,jiǔ rù huān cháng bù tòu jī。
仙佩远闻鸣琥珀,神光早见彻玻璃。xiān pèi yuǎn wén míng hǔ pò,shén guāng zǎo jiàn chè bō lí。
深情要以香炉火,热太心焦暖最宜。shēn qíng yào yǐ xiāng lú huǒ,rè tài xīn jiāo nuǎn zuì yí。

再奏妆楼

孙原湘

管夫人画易安诗,二妙能兼冠一时。guǎn fū rén huà yì ān shī,èr miào néng jiān guān yī shí。
清净福还分婿享,温柔情恰与家宜。qīng jìng fú hái fēn xù xiǎng,wēn róu qíng qià yǔ jiā yí。
楼高碧落心同寄,秋到黄花影独知。lóu gāo bì luò xīn tóng jì,qiū dào huáng huā yǐng dú zhī。
自有闺中千古在,漫劳王母赐余卮。zì yǒu guī zhōng qiān gǔ zài,màn láo wáng mǔ cì yú zhī。

常娥

孙原湘

本是常娥一辈人,木樨开日作生辰。běn shì cháng é yī bèi rén,mù xī kāi rì zuò shēng chén。
大江南北无其偶,明月中间着此身。dà jiāng nán běi wú qí ǒu,míng yuè zhōng jiān zhe cǐ shēn。
筠管著书偏自富,荆钗绝口不首贫。yún guǎn zhù shū piān zì fù,jīng chāi jué kǒu bù shǒu pín。
直将冰雪都消净,秋水空灵为写真。zhí jiāng bīng xuě dōu xiāo jìng,qiū shuǐ kōng líng wèi xiě zhēn。

隔水楼高

孙原湘

思君不见且寻君,隔水楼高未夕曛。sī jūn bù jiàn qiě xún jūn,gé shuǐ lóu gāo wèi xī xūn。
正欲与言三夜梦,只馀迎面一窗云。zhèng yù yǔ yán sān yè mèng,zhǐ yú yíng miàn yī chuāng yún。
竹阴深护湘帘碧,兰气微沾茗碗芬。zhú yīn shēn hù xiāng lián bì,lán qì wēi zhān míng wǎn fēn。
手拂银墙留句在,好教惆怅到宵分。shǒu fú yín qiáng liú jù zài,hǎo jiào chóu chàng dào xiāo fēn。

怀远

孙原湘

吴山青接越山青,愁思如云入杳冥。wú shān qīng jiē yuè shān qīng,chóu sī rú yún rù yǎo míng。
镜影已看虚一月,香盟犹忆对双星。jìng yǐng yǐ kàn xū yī yuè,xiāng méng yóu yì duì shuāng xīng。
揉残诗草书难寄,挑尽灯花兆不灵。róu cán shī cǎo shū nán jì,tiāo jǐn dēng huā zhào bù líng。
梦里相逢了无益,秋来况是梦苏醒。mèng lǐ xiāng féng le wú yì,qiū lái kuàng shì mèng sū xǐng。

花影

孙原湘

水中花影太夸犹,香不能沾影自留。shuǐ zhōng huā yǐng tài kuā yóu,xiāng bù néng zhān yǐng zì liú。
咫尺直须论万里,终朝何止似三秋。zhǐ chǐ zhí xū lùn wàn lǐ,zhōng cháo hé zhǐ shì sān qiū。
月临窗纸将穿眼,风透帘栊未上钩。yuè lín chuāng zhǐ jiāng chuān yǎn,fēng tòu lián lóng wèi shàng gōu。
此是最消魂境界,蓬山何处海西头。cǐ shì zuì xiāo hún jìng jiè,péng shān hé chù hǎi xī tóu。

冲寒

孙原湘

相见明知枉断肠,相违无奈便思量。xiāng jiàn míng zhī wǎng duàn cháng,xiāng wéi wú nài biàn sī liàng。
来如江上潮通信,人似天边月放光。lái rú jiāng shàng cháo tōng xìn,rén shì tiān biān yuè fàng guāng。
风勒暗香穿小阁,花迷清影转回廊。fēng lēi àn xiāng chuān xiǎo gé,huā mí qīng yǐng zhuǎn huí láng。
玉池常赐云浆暖,那惜冲寒度石梁。yù chí cháng cì yún jiāng nuǎn,nà xī chōng hán dù shí liáng。

护萱

孙原湘

书阁沉沉闭寂寥,药炉烟影伴昏朝。shū gé chén chén bì jì liáo,yào lú yān yǐng bàn hūn cháo。
潜来外院金钱卜,暂撤中厨玉膳调。qián lái wài yuàn jīn qián bo,zàn chè zhōng chú yù shàn diào。
围带已随秋月减,芳心休逐夜香焦。wéi dài yǐ suí qiū yuè jiǎn,fāng xīn xiū zhú yè xiāng jiāo。
仙人手护忘忧草,历尽冰霜定不凋。xiān rén shǒu hù wàng yōu cǎo,lì jǐn bīng shuāng dìng bù diāo。

秋夕即事

孙原湘

越到蒙胧见越真,暗香霏雾细如尘。yuè dào méng lóng jiàn yuè zhēn,àn xiāng fēi wù xì rú chén。
烟中摇曳还生玉,月里依稀定有人。yān zhōng yáo yè hái shēng yù,yuè lǐ yī xī dìng yǒu rén。
花为遥看须正面,山从低处得全身。huā wèi yáo kàn xū zhèng miàn,shān cóng dī chù dé quán shēn。
此情不料卿能会,始觉兰香果是神。cǐ qíng bù liào qīng néng huì,shǐ jué lán xiāng guǒ shì shén。

翠袖

孙原湘

翠袖亭亭倚暮寒,手裁慈竹护平安。cuì xiù tíng tíng yǐ mù hán,shǒu cái cí zhú hù píng ān。
临风玉臂娇难举,平日金条约渐宽。lín fēng yù bì jiāo nán jǔ,píng rì jīn tiáo yuē jiàn kuān。
霜杵敢辞亲和药,银匙还要劝加餐。shuāng chǔ gǎn cí qīn hé yào,yín shi hái yào quàn jiā cān。
暂偷半晌支颐坐,缫笔无心拂素纨。zàn tōu bàn shǎng zhī yí zuò,sāo bǐ wú xīn fú sù wán。

瑶池

孙原湘

佩声何日返层台,十二文窗绝点埃。pèi shēng hé rì fǎn céng tái,shí èr wén chuāng jué diǎn āi。
宝鸭暗烧心火热,银蟾清对眼波来。bǎo yā àn shāo xīn huǒ rè,yín chán qīng duì yǎn bō lái。
觞飞灵液和云捣,裙拂仙葩带露开。shāng fēi líng yè hé yún dǎo,qún fú xiān pā dài lù kāi。
辛苦瑶池陪阿母,芙蕖双颊减丰裁。xīn kǔ yáo chí péi ā mǔ,fú qú shuāng jiá jiǎn fēng cái。

画廊

孙原湘

郁金堂北画廊深,云弄秋光月弄阴。yù jīn táng běi huà láng shēn,yún nòng qiū guāng yuè nòng yīn。
殊色芙蕖偏并蒂,异香兰蕙本同心。shū sè fú qú piān bìng dì,yì xiāng lán huì běn tóng xīn。
吴宫自漾珠帘影,楚水都含玉佩音。wú gōng zì yàng zhū lián yǐng,chǔ shuǐ dōu hán yù pèi yīn。
毕竟昭阳谁第一,尹夫人在不须寻。bì jìng zhāo yáng shuí dì yī,yǐn fū rén zài bù xū xún。

道是

孙原湘

道是才人是美人,前身端是屈灵均。dào shì cái rén shì měi rén,qián shēn duān shì qū líng jūn。
心思有孔皆生慧,眉睫无愁亦带颦。xīn sī yǒu kǒng jiē shēng huì,méi jié wú chóu yì dài pín。
爱极难将诗句写,缘悭只许画图亲。ài jí nán jiāng shī jù xiě,yuán qiān zhǐ xǔ huà tú qīn。
分明一片潇湘水,莫为惊鸿误洛神。fēn míng yī piàn xiāo xiāng shuǐ,mò wèi jīng hóng wù luò shén。

口寒阻

孙原湘

霜肃风凄不可行,转缘情重似无情。shuāng sù fēng qī bù kě xíng,zhuǎn yuán qíng zhòng shì wú qíng。
修成蛱蝶原孤梦,订定鸳鸯是再生。xiū chéng jiá dié yuán gū mèng,dìng dìng yuān yāng shì zài shēng。
银烛几曾知喜恨,金钱空为卜阴晴。yín zhú jǐ céng zhī xǐ hèn,jīn qián kōng wèi bo yīn qíng。
分明见面仍河汉,却费相思到五更。fēn míng jiàn miàn réng hé hàn,què fèi xiāng sī dào wǔ gèng。