古诗词

徐昆

即目

徐昆

碧涧银流水石舂,悬崖倒挂两三松。bì jiàn yín liú shuǐ shí chōng,xuán yá dào guà liǎng sān sōng。
半岩应有人家住,一缕炊烟上远峰。bàn yán yīng yǒu rén jiā zhù,yī lǚ chuī yān shàng yuǎn fēng。

登王屋顶

徐昆

王屋高出碧落天,芒鞋今已蹋其巅。wáng wū gāo chū bì luò tiān,máng xié jīn yǐ tà qí diān。
日精月华环左右,析城砥柱相钩连。rì jīng yuè huá huán zuǒ yòu,xī chéng dǐ zhù xiāng gōu lián。
西华中嵩互揖让,昆仑河势流如弮。xī huá zhōng sōng hù yī ràng,kūn lún hé shì liú rú quān。
俯视城郭小于豆,中州千里看人烟。fǔ shì chéng guō xiǎo yú dòu,zhōng zhōu qiān lǐ kàn rén yān。
我闻潜通仇池穴,先乃洞口烦穷研。wǒ wén qián tōng chóu chí xué,xiān nǎi dòng kǒu fán qióng yán。
结茅索向清虚住,住久定可逢真仙。jié máo suǒ xiàng qīng xū zhù,zhù jiǔ dìng kě féng zhēn xiān。
醉后棋敲烟树里,醒来花落枕函边。zuì hòu qí qiāo yān shù lǐ,xǐng lái huā luò zhěn hán biān。
跏趺子午工圆足,木赞工满婴儿坚。jiā fū zi wǔ gōng yuán zú,mù zàn gōng mǎn yīng ér jiān。
丁女壬公固结久,乃可出游任飞蹎。dīng nǚ rén gōng gù jié jiǔ,nǎi kě chū yóu rèn fēi diān。
不然结灶养丹砂,玉树黄芽转转鲜。bù rán jié zào yǎng dān shā,yù shù huáng yá zhuǎn zhuǎn xiān。
金鼎已铸丹已结,何愁日月频流迁。jīn dǐng yǐ zhù dān yǐ jié,hé chóu rì yuè pín liú qiān。
同心之友皆曰可,思归从者有拘牵。tóng xīn zhī yǒu jiē yuē kě,sī guī cóng zhě yǒu jū qiān。
一念稍移坠尘劫,木公金母不吾贤。yī niàn shāo yí zhuì chén jié,mù gōng jīn mǔ bù wú xián。
挥之仍复落世网,学仙还待五百年。huī zhī réng fù luò shì wǎng,xué xiān hái dài wǔ bǎi nián。