古诗词

郭麐

菩萨蛮·北固题壁

郭麟

青天欲放江流去,青山欲截江流住。qīng tiān yù fàng jiāng liú qù,qīng shān yù jié jiāng liú zhù。
侬也替江愁,山山不断头。nóng yě tì jiāng chóu,shān shān bù duàn tóu。
片帆如鸟落,江住侬船泊。piàn fān rú niǎo luò,jiāng zhù nóng chuán pō。
毕竟笑山孤,能留侬住无?bì jìng xiào shān gū,néng liú nóng zhù wú?

高阳台·将反魏塘疏香女子亦以次日归吴下置酒话别离怀惘惘

郭麐

暗水通潮,痴云阁雨,微阴不散重城。àn shuǐ tōng cháo,chī yún gé yǔ,wēi yīn bù sàn zhòng chéng。
留得枯荷,奈他先作离声。liú dé kū hé,nài tā xiān zuò lí shēng。
清歌欲遏行云住,露春纤、并坐调笙。qīng gē yù è xíng yún zhù,lù chūn xiān bìng zuò diào shēng。
莫多情,第一难忘,席上轻盈。mò duō qíng,dì yī nán wàng,xí shàng qīng yíng。
天涯我是飘零惯,任飞花无定,相送人行。tiān yá wǒ shì piāo líng guàn,rèn fēi huā wú dìng,xiāng sòng rén xíng。
见说兰舟,明朝也泊长亭。jiàn shuō lán zhōu,míng cháo yě pō zhǎng tíng。
门前记取垂杨树,只藏他、三两秋莺。mén qián jì qǔ chuí yáng shù,zhǐ cáng tā sān liǎng qiū yīng。
一程程,愁水愁风,不要人听。yī chéng chéng,chóu shuǐ chóu fēng,bù yào rén tīng。

水调歌头·望湖楼

郭麐

其上天如水,其下水如天。qí shàng tiān rú shuǐ,qí xià shuǐ rú tiān。
天容水色渌净,楼阁镜中悬。tiān róng shuǐ sè lù jìng,lóu gé jìng zhōng xuán。
面面玲珑窗户,更着疏疏帘子,湖影淡于烟。miàn miàn líng lóng chuāng hù,gèng zhe shū shū lián zi,hú yǐng dàn yú yān。
白雨忽吹散,凉到白鸥边。bái yǔ hū chuī sàn,liáng dào bái ōu biān。
酌寒泉,荐秋菊,问坡仙。zhuó hán quán,jiàn qiū jú,wèn pō xiān。
问君何事,一去七百有馀年。wèn jūn hé shì,yī qù qī bǎi yǒu yú nián。
又问琼楼玉宇,能否羽衣吹笛,乘醉赋长篇。yòu wèn qióng lóu yù yǔ,néng fǒu yǔ yī chuī dí,chéng zuì fù zhǎng piān。
一笑我狂矣,且放总宜船。yī xiào wǒ kuáng yǐ,qiě fàng zǒng yí chuán。

晓发

郭麟

柔橹苍茫外,高城杳霭间。róu lǔ cāng máng wài,gāo chéng yǎo ǎi jiān。
霞明浦口树,人语梦中山。xiá míng pǔ kǒu shù,rén yǔ mèng zhōng shān。
唤起翻思坐,催归未却还。huàn qǐ fān sī zuò,cuī guī wèi què hái。
扁舟载黄叶,萧瑟下江关。biǎn zhōu zài huáng yè,xiāo sè xià jiāng guān。

登金山塔顶同铁门赋

郭麟

飞鸟忽在下,此身已上方。fēi niǎo hū zài xià,cǐ shēn yǐ shàng fāng。
东南浮日月,天地俯青苍。dōng nán fú rì yuè,tiān dì fǔ qīng cāng。
夜钵归龙子,风幡定鸽王。yè bō guī lóng zi,fēng fān dìng gē wáng。
不知江水外,何处更茫茫。bù zhī jiāng shuǐ wài,hé chù gèng máng máng。

迟惜抱夫子不至仍用见送韵奉寄

郭麟

钟山翠色落遥天,伏枕高斋思悄然。zhōng shān cuì sè luò yáo tiān,fú zhěn gāo zhāi sī qiāo rán。
风雨江湖成冷节,人生离合逼中年。fēng yǔ jiāng hú chéng lěng jié,rén shēng lí hé bī zhōng nián。
士穷岂有文堪卖,才薄羞为世所怜。shì qióng qǐ yǒu wén kān mài,cái báo xiū wèi shì suǒ lián。
便拟相从判岁月,龙眠一壑卧风烟。biàn nǐ xiāng cóng pàn suì yuè,lóng mián yī hè wò fēng yān。

得延庚侍御书期余入都作诗谢之

郭麟

金阙觚棱梦已非,不才甘与世相违。jīn quē gū léng mèng yǐ fēi,bù cái gān yǔ shì xiāng wéi。
上书年少先华发,射虎将军今短衣。shàng shū nián shǎo xiān huá fā,shè hǔ jiāng jūn jīn duǎn yī。
永忆江湖堪送老,惊心故旧亦全稀。yǒng yì jiāng hú kān sòng lǎo,jīng xīn gù jiù yì quán xī。
剧怜青琐登朝籍,肯念沧洲有钓矶。jù lián qīng suǒ dēng cháo jí,kěn niàn cāng zhōu yǒu diào jī。

得延庚侍御书期余入都作诗谢之

郭麟

山公启事岂其时,作答休嫌叔夜迟。shān gōng qǐ shì qǐ qí shí,zuò dá xiū xián shū yè chí。
尚有功名身后事,不争好恶世间儿。shàng yǒu gōng míng shēn hòu shì,bù zhēng hǎo è shì jiān ér。
作歌漫拟《丁都护》,属和应无高渐离。zuò gē màn nǐ dīng dōu hù,shǔ hé yīng wú gāo jiàn lí。
河复诗成兵马洗,采风或用击辕词。hé fù shī chéng bīng mǎ xǐ,cǎi fēng huò yòng jī yuán cí。

新晴即事

郭麐

游罢回船泊钓矶,蒙蒙晴雪扑人衣。yóu bà huí chuán pō diào jī,méng méng qíng xuě pū rén yī。
春阴亦未全无用,留住杨花一日飞。chūn yīn yì wèi quán wú yòng,liú zhù yáng huā yī rì fēi。

宿灵鹫山家

郭麟

山深时有百虫鸣,欹枕危楼酒半醒。shān shēn shí yǒu bǎi chóng míng,yī zhěn wēi lóu jiǔ bàn xǐng。
忽地西风催落叶,急呼镫起听秋声。hū dì xī fēng cuī luò yè,jí hū dèng qǐ tīng qiū shēng。

两生相逢行赠彭甘亭

郭麟

青天荡荡淮阴城,城中城外惟两生。qīng tiān dàng dàng huái yīn chéng,chéng zhōng chéng wài wéi liǎng shēng。
一生来吴淞,车脚偶转风中蓬。yī shēng lái wú sōng,chē jiǎo ǒu zhuǎn fēng zhōng péng。
一生弇山客,作客三年归不得。yī shēng yǎn shān kè,zuò kè sān nián guī bù dé。
吁嗟两生一城隔,一生不入一不出。xū jiē liǎng shēng yī chéng gé,yī shēng bù rù yī bù chū。
一生闭寘新妇车,夜惟抱影日抱书。yī shēng bì zhì xīn fù chē,yè wéi bào yǐng rì bào shū。
偶然一落笔,惊走千蠹鱼。ǒu rán yī luò bǐ,jīng zǒu qiān dù yú。
一生自是悠悠者,肥肉大酒便结社。yī shēng zì shì yōu yōu zhě,féi ròu dà jiǔ biàn jié shè。
有时精悍生眉间,有时蒲伏出跨下。yǒu shí jīng hàn shēng méi jiān,yǒu shí pú fú chū kuà xià。
曈曈晓日城门开,千人万人纷往来。tóng tóng xiǎo rì chéng mén kāi,qiān rén wàn rén fēn wǎng lái。
两生白眼看不见,但闻鸦鹊浩浩声如雷。liǎng shēng bái yǎn kàn bù jiàn,dàn wén yā què hào hào shēng rú léi。
何来故人忽传语,咫尺两生奈何许。hé lái gù rén hū chuán yǔ,zhǐ chǐ liǎng shēng nài hé xǔ。
一生驰书若传箭,一生笑口如流电。yī shēng chí shū ruò chuán jiàn,yī shēng xiào kǒu rú liú diàn。
十年乡里各参商,岂意今朝乃相见。shí nián xiāng lǐ gè cān shāng,qǐ yì jīn cháo nǎi xiāng jiàn。
呜呼世间万事奇绝多若此,男儿那不长贫贱。wū hū shì jiān wàn shì qí jué duō ruò cǐ,nán ér nà bù zhǎng pín jiàn。
相逢不用感慨多,但须痛饮为长歌。xiāng féng bù yòng gǎn kǎi duō,dàn xū tòng yǐn wèi zhǎng gē。
歌成两地发高唱,自出金石相鸣和。gē chéng liǎng dì fā gāo chàng,zì chū jīn shí xiāng míng hé。
韩侯台下波粼粼,漂母祠前草没人。hán hóu tái xià bō lín lín,piāo mǔ cí qián cǎo méi rén。
英雄儿女尽安在,天涯珍重双浮萍。yīng xióng ér nǚ jǐn ān zài,tiān yá zhēn zhòng shuāng fú píng。
明朝一生挂帆去,便将入海寻烟雾。míng cháo yī shēng guà fān qù,biàn jiāng rù hǎi xún yān wù。
从来国士说无双,斗大淮阴让君住。cóng lái guó shì shuō wú shuāng,dòu dà huái yīn ràng jūn zhù。

舟中杂诗

郭麟

京口至淮阴,三百六十里。jīng kǒu zhì huái yīn,sān bǎi liù shí lǐ。
中虽隔一江,风便雨日耳。zhōng suī gé yī jiāng,fēng biàn yǔ rì ěr。
奈何上水船,逆流不得驶。nài hé shàng shuǐ chuán,nì liú bù dé shǐ。
长雨与阑风,行行且止止。zhǎng yǔ yǔ lán fēng,xíng xíng qiě zhǐ zhǐ。
舟子亦坐愁,湿衣堆船尾。zhōu zi yì zuò chóu,shī yī duī chuán wěi。
炊烟满篷窗,卧倒呼不起。chuī yān mǎn péng chuāng,wò dào hū bù qǐ。
妇子相诟谇,明日已无米。fù zi xiāng gòu suì,míng rì yǐ wú mǐ。
火伴想怨尤,路滑伤将指。huǒ bàn xiǎng yuàn yóu,lù huá shāng jiāng zhǐ。
吾生多迍邅,行路亦如此。wú shēng duō zhūn zhān,xíng lù yì rú cǐ。
温语劳长年,穷薄吾累尔。wēn yǔ láo zhǎng nián,qióng báo wú lèi ěr。

舟中杂诗

郭麟

泊舟山塘桥,始有离别意。pō zhōu shān táng qiáo,shǐ yǒu lí bié yì。
一过浒墅关,茫茫从此去。yī guò hǔ shù guān,máng máng cóng cǐ qù。
送者自崖返,余亦不得住。sòng zhě zì yá fǎn,yú yì bù dé zhù。
两日吕蒙城,三日京口渡。liǎng rì lǚ méng chéng,sān rì jīng kǒu dù。
昏昏失山郭,历历堕烟雾。hūn hūn shī shān guō,lì lì duò yān wù。
犬吠知人家,镫明辨江步。quǎn fèi zhī rén jiā,dèng míng biàn jiāng bù。
舟中无可娱,弄笔赋长句。zhōu zhōng wú kě yú,nòng bǐ fù zhǎng jù。
一日成一诗,有得辄复补。yī rì chéng yī shī,yǒu dé zhé fù bǔ。
初不计工拙,亦非纪行路。chū bù jì gōng zhuō,yì fēi jì xíng lù。
归家诧亲知,破愁有此具。guī jiā chà qīn zhī,pò chóu yǒu cǐ jù。

舟中杂诗

郭麟

客中无所亲,僮仆亦吾友。kè zhōng wú suǒ qīn,tóng pū yì wú yǒu。
一僮乃新来,相依未云久。yī tóng nǎi xīn lái,xiāng yī wèi yún jiǔ。
与谭家中事,渠亦未深剖。yǔ tán jiā zhōng shì,qú yì wèi shēn pōu。
与言客中愁,渠亦牛马走。yǔ yán kè zhōng chóu,qú yì niú mǎ zǒu。
问之始一答,否即深闭口。wèn zhī shǐ yī dá,fǒu jí shēn bì kǒu。
视其颜色间,离思亦时有。shì qí yán sè jiān,lí sī yì shí yǒu。
问家有何人,有父亦有母。wèn jiā yǒu hé rén,yǒu fù yì yǒu mǔ。
不知一月来,定复念汝否。bù zhī yī yuè lái,dìng fù niàn rǔ fǒu。
雨余风色大,衣薄短见肘。yǔ yú fēng sè dà,yī báo duǎn jiàn zhǒu。
惜此人子身,天寒可无酒。xī cǐ rén zi shēn,tiān hán kě wú jiǔ。

和丹叔十九日大雪呈伯子韵

郭麟

山人住山如山禽,闻声能识阴与晴。shān rén zhù shān rú shān qín,wén shēng néng shí yīn yǔ qíng。
今朝不闻一鸟语,寂静更觉茅檐深。jīn cháo bù wén yī niǎo yǔ,jì jìng gèng jué máo yán shēn。
拥褐高眠意殊得,人事那愁随日出。yōng hè gāo mián yì shū dé,rén shì nà chóu suí rì chū。
隔箔银镫澹欲无,蕴火铜瓶晓犹热。gé bó yín dèng dàn yù wú,yùn huǒ tóng píng xiǎo yóu rè。
小弟亦无食肉相,不爱羊羔爱新酿。xiǎo dì yì wú shí ròu xiāng,bù ài yáng gāo ài xīn niàng。
乞米惯学颜平原,种秫苦爱陶元亮。qǐ mǐ guàn xué yán píng yuán,zhǒng shú kǔ ài táo yuán liàng。
晓寒思酒起来早,开门见雪喜欲倒。xiǎo hán sī jiǔ qǐ lái zǎo,kāi mén jiàn xuě xǐ yù dào。
唤我同看不暇慵,如君清兴亦复好。huàn wǒ tóng kàn bù xiá yōng,rú jūn qīng xīng yì fù hǎo。
天公作事喜出奇,两年春雪偏如期。tiān gōng zuò shì xǐ chū qí,liǎng nián chūn xuě piān rú qī。
方今武林欲去日,绝似归棹山阴时。fāng jīn wǔ lín yù qù rì,jué shì guī zhào shān yīn shí。
百年未满别离有,怀抱能开不如酒。bǎi nián wèi mǎn bié lí yǒu,huái bào néng kāi bù rú jiǔ。
一饮先判醉似泥,三更已见星横斗。yī yǐn xiān pàn zuì shì ní,sān gèng yǐ jiàn xīng héng dòu。

项孔彰画酒瓮中桃柳为思亭题即次其韵

郭麟

后庭花落金瓯碎,《燕子》《春镫》等儿戏。hòu tíng huā luò jīn ōu suì,yàn zi chūn dèng děng ér xì。
岂知世有醉乡民,尚作承平旧时意。qǐ zhī shì yǒu zuì xiāng mín,shàng zuò chéng píng jiù shí yì。
月波楼头清若空,时亦小滴真珠红。yuè bō lóu tóu qīng ruò kōng,shí yì xiǎo dī zhēn zhū hóng。
连瓶饷客定不俗,乃以破甑留胸中。lián píng xiǎng kè dìng bù sú,nǎi yǐ pò zèng liú xiōng zhōng。
画瓮与真了无异,更得流传归好事。huà wèng yǔ zhēn le wú yì,gèng dé liú chuán guī hǎo shì。
柳枝桃叶不解饮,请入此中同一醉。liǔ zhī táo yè bù jiě yǐn,qǐng rù cǐ zhōng tóng yī zuì。
吴生落拓称酒人,可怜釜底常生尘。wú shēng luò tuò chēng jiǔ rén,kě lián fǔ dǐ cháng shēng chén。
愁来且抱画瓮卧,梦寻浩荡郊原春。chóu lái qiě bào huà wèng wò,mèng xún hào dàng jiāo yuán chūn。

江西道中屡见水碓欲作诗未果顷读东坡博罗香积寺诗序有可筑碓磨之语用其韵补作

郭麟

山回水复逢一乡,疏星煜煜镫射芒。shān huí shuǐ fù féng yī xiāng,shū xīng yù yù dèng shè máng。
萧条知是百家聚,滩潬疑渡十里黄。xiāo tiáo zhī shì bǎi jiā jù,tān shàn yí dù shí lǐ huáng。
溪尾隆隆自春谷,山腰棱棱方插秧。xī wěi lóng lóng zì chūn gǔ,shān yāo léng léng fāng chā yāng。
一堤聊障急流折,百步乃倒回澜狂。yī dī liáo zhàng jí liú zhé,bǎi bù nǎi dào huí lán kuáng。
群猿联饮股脚结,老鹤俯啄意思凉。qún yuán lián yǐn gǔ jiǎo jié,lǎo hè fǔ zhuó yì sī liáng。
辘轳宛转响金井,竹箭压叠成宜防。lù lú wǎn zhuǎn xiǎng jīn jǐng,zhú jiàn yā dié chéng yí fáng。
青裙朝汲愁抱瓮,白发夜守还然糠。qīng qún cháo jí chóu bào wèng,bái fā yè shǒu hái rán kāng。
此中大半饱雀鼠,或亦时作虫鱼香。cǐ zhōng dà bàn bǎo què shǔ,huò yì shí zuò chóng yú xiāng。
我来正届麦秋候,到处乞食兼乞浆。wǒ lái zhèng jiè mài qiū hòu,dào chù qǐ shí jiān qǐ jiāng。
端能食新意已足,不怕二鬼来膏肓。duān néng shí xīn yì yǐ zú,bù pà èr guǐ lái gāo huāng。

江西道中屡见水碓欲作诗未果顷读东坡博罗香积寺诗序有可筑碓磨之语用其韵补作

郭麟

我家江南真水乡,遥村远树如针芒。wǒ jiā jiāng nán zhēn shuǐ xiāng,yáo cūn yuǎn shù rú zhēn máng。
每看孤帆入浦黑,晴见落照依山黄。měi kàn gū fān rù pǔ hēi,qíng jiàn luò zhào yī shān huáng。
平畦方罫在屋角,曲港一色连青秧。píng qí fāng guà zài wū jiǎo,qū gǎng yī sè lián qīng yāng。
平林小聚结砻舍,隆隆雷转鏖风狂。píng lín xiǎo jù jié lóng shě,lóng lóng léi zhuǎn áo fēng kuáng。
携归杵臼劳妇子,冬日破袄如秋凉。xié guī chǔ jiù láo fù zi,dōng rì pò ǎo rú qiū liáng。
岂知此间借天力,回斡迅流成曲防。qǐ zhī cǐ jiān jiè tiān lì,huí wò xùn liú chéng qū fáng。
风轮孰使自旋转,河伯能与扬秕糠。fēng lún shú shǐ zì xuán zhuǎn,hé bó néng yǔ yáng bǐ kāng。
长腰已作雪霜色,入鼻便觉饼饵香。zhǎng yāo yǐ zuò xuě shuāng sè,rù bí biàn jué bǐng ěr xiāng。
水于人世利最博,不惟灌溉兼酒浆。shuǐ yú rén shì lì zuì bó,bù wéi guàn gài jiān jiǔ jiāng。
此巧又出常智外,人病元气真膏肓。cǐ qiǎo yòu chū cháng zhì wài,rén bìng yuán qì zhēn gāo huāng。