古诗词

陈权巽

西泠感旧

陈权巽

几日秋风到柳枝,可怜瘦尽绿丝丝。jǐ rì qiū fēng dào liǔ zhī,kě lián shòu jǐn lǜ sī sī。
我来独立西湖晚,只有青山是旧时。wǒ lái dú lì xī hú wǎn,zhǐ yǒu qīng shān shì jiù shí。

秋雨

陈权巽

西风急天汉,挟雨到帘栊。xī fēng jí tiān hàn,xié yǔ dào lián lóng。
诗意满梧叶,秋声老草虫。shī yì mǎn wú yè,qiū shēng lǎo cǎo chóng。
有人伤酒醒,无计破愁工。yǒu rén shāng jiǔ xǐng,wú jì pò chóu gōng。
揽起纱幮碧,呼僮护林丛。lǎn qǐ shā chú bì,hū tóng hù lín cóng。

谢叠山遗琴诗为新安吴素江明经赋

陈权巽

运穷江左天源涸,六陵风雨日萧索。yùn qióng jiāng zuǒ tiān yuán hé,liù líng fēng yǔ rì xiāo suǒ。
玉雁珠凫飞满天,孤琴破土久无著。yù yàn zhū fú fēi mǎn tiān,gū qín pò tǔ jiǔ wú zhù。
燕中流落转吴中,无人宝此三尺桐。yàn zhōng liú luò zhuǎn wú zhōng,wú rén bǎo cǐ sān chǐ tóng。
吴君雅有古琴癖,摩挲拂拭生英风。wú jūn yǎ yǒu gǔ qín pǐ,mó sā fú shì shēng yīng fēng。
抹眵檐前细审视,署名隐见叠山氏。mǒ chī yán qián xì shěn shì,shǔ míng yǐn jiàn dié shān shì。
铭辞十六自成文,东山之桐西山梓。míng cí shí liù zì chéng wén,dōng shān zhī tóng xī shān zǐ。
快哉神物欣收藏,题诗徵事徒茫茫。kuài zāi shén wù xīn shōu cáng,tí shī zhēng shì tú máng máng。
清风亮节照白日,何劳秃管重低昂。qīng fēng liàng jié zhào bái rì,hé láo tū guǎn zhòng dī áng。
不如高置百壶酒,招邀壮士一濡首。bù rú gāo zhì bǎi hú jiǔ,zhāo yāo zhuàng shì yī rú shǒu。
酒酣耳热剑欲鸣,便取遗琴试挥手。jiǔ hān ěr rè jiàn yù míng,biàn qǔ yí qín shì huī shǒu。
一弹再鼓悲风生,骈驰杂糅神魂惊。yī dàn zài gǔ bēi fēng shēng,pián chí zá róu shén hún jīng。
崖山怒涛忽千尺,何人恸哭西台声。yá shān nù tāo hū qiān chǐ,hé rén tòng kū xī tái shēng。
凄凄切切欲愁绝,绝似兰亭水呜咽。qī qī qiè qiè yù chóu jué,jué shì lán tíng shuǐ wū yàn。
朱鸟归来陵谷变,万里游魂肝胆裂。zhū niǎo guī lái líng gǔ biàn,wàn lǐ yóu hún gān dǎn liè。
浮云柳絮随飞扬,徘徊顾慕哀以长。fú yún liǔ xù suí fēi yáng,pái huái gù mù āi yǐ zhǎng。
仿佛建阳东向日,悯忠寺里夜彷徨。fǎng fú jiàn yáng dōng xiàng rì,mǐn zhōng sì lǐ yè páng huáng。
请君推手勿终曲,座上有人泪盈掬。qǐng jūn tuī shǒu wù zhōng qū,zuò shàng yǒu rén lèi yíng jū。
烟沈月落冬青寒,杜鹃啼断春山绿。yān shěn yuè luò dōng qīng hán,dù juān tí duàn chūn shān lǜ。
玉带生,竹如意,灵物由来不终閟。yù dài shēng,zhú rú yì,líng wù yóu lái bù zhōng bì。
松间石上遇知音,从此长留在天地。sōng jiān shí shàng yù zhī yīn,cóng cǐ zhǎng liú zài tiān dì。