古诗词

陶澍

凤县道中

陶澍

一发青天在,巉崖束小溪。yī fā qīng tiān zài,chán yá shù xiǎo xī。
木欹危石出,水涨断桥低。mù yī wēi shí chū,shuǐ zhǎng duàn qiáo dī。
渐远黄牛堡,初来白马氐。jiàn yuǎn huáng niú bǎo,chū lái bái mǎ dī。
凤州无手柳,村酒醉如泥。fèng zhōu wú shǒu liǔ,cūn jiǔ zuì rú ní。

五丁峡

陶澍

到此真奇绝,山奇石更奇。dào cǐ zhēn qí jué,shān qí shí gèng qí。
径悬猿狖恐,险凿鬼神疑。jìng xuán yuán yòu kǒng,xiǎn záo guǐ shén yí。
水作千盘去,天将一线窥。shuǐ zuò qiān pán qù,tiān jiāng yī xiàn kuī。
金牛如不入,万古只荒陲。jīn niú rú bù rù,wàn gǔ zhǐ huāng chuí。

寄怀唐陶山先生

陶澍

十年乡国耳才人,秋水江南入梦频。shí nián xiāng guó ěr cái rén,qiū shuǐ jiāng nán rù mèng pín。
作宦一时推古直,论诗隔世有前身。zuò huàn yī shí tuī gǔ zhí,lùn shī gé shì yǒu qián shēn。

寄怀唐陶山先生

陶澍

地当湖海难为客,胸贮周秦不是贫。dì dāng hú hǎi nán wèi kè,xiōng zhù zhōu qín bù shì pín。
遥羡鲤庭春最早,梅花添放几枝新。yáo xiàn lǐ tíng chūn zuì zǎo,méi huā tiān fàng jǐ zhī xīn。

王汉衢明府自题抚琴图云人心尽如此天下自和平盖唐人抚琴句也为赋一诗

陶澍

治国如张琴,此中有精理。zhì guó rú zhāng qín,cǐ zhōng yǒu jīng lǐ。
安弦操缦间,不偏而不倚。ān xián cāo màn jiān,bù piān ér bù yǐ。
中声本在心,其妙应以指。zhōng shēng běn zài xīn,qí miào yīng yǐ zhǐ。
先生操元音,志山复志水。xiān shēng cāo yuán yīn,zhì shān fù zhì shuǐ。
一弹再弹时,半松半篁里。yī dàn zài dàn shí,bàn sōng bàn huáng lǐ。
能令劳者息,能令疲者起。néng lìng láo zhě xī,néng lìng pí zhě qǐ。
人言先生琴,古调非今比。rén yán xiān shēng qín,gǔ diào fēi jīn bǐ。
先生曰不然,人心尽如此。xiān shēng yuē bù rán,rén xīn jǐn rú cǐ。
但令心和平,道也通乎技。dàn lìng xīn hé píng,dào yě tōng hū jì。
云山高峨峨,烟树清弥弥。yún shān gāo é é,yān shù qīng mí mí。
何当鼓天风,一洗筝琵耳。hé dāng gǔ tiān fēng,yī xǐ zhēng pí ěr。

和高丽许澹宕韵

陶澍

夙闻东海士,磊落多英姿。sù wén dōng hǎi shì,lěi luò duō yīng zī。
尚友溯殷遗,矧兹生同时。shàng yǒu sù yīn yí,shěn zī shēng tóng shí。
往晤洪与权,其人绵翘奇。wǎng wù hóng yǔ quán,qí rén mián qiào qí。
款款语情愫,敦朴无浇漓。kuǎn kuǎn yǔ qíng sù,dūn pǔ wú jiāo lí。
今子矢来游,复此能相随。jīn zi shǐ lái yóu,fù cǐ néng xiāng suí。
发声叩金石,谊古无近思。fā shēng kòu jīn shí,yì gǔ wú jìn sī。
所愿义无渝,相见谁云迟。suǒ yuàn yì wú yú,xiāng jiàn shuí yún chí。

舟中望栖霞山

陶澍

栖霞如丽人,秀质何葱茜。qī xiá rú lì rén,xiù zhì hé cōng qiàn。
掩袂大江隈,可望不可见。yǎn mèi dà jiāng wēi,kě wàng bù kě jiàn。
飘飘云气深,暧暧树阴转。piāo piāo yún qì shēn,ài ài shù yīn zhuǎn。
舟行烟望遥,时复露一面。zhōu xíng yān wàng yáo,shí fù lù yī miàn。
上有最高峰,矗起旁无援。shàng yǒu zuì gāo fēng,chù qǐ páng wú yuán。
慨想登峰人,俯视浮云变。kǎi xiǎng dēng fēng rén,fǔ shì fú yún biàn。
何当御天风,从之泠然善。hé dāng yù tiān fēng,cóng zhī líng rán shàn。

题墨兰赠尹月三

陶澍

虎头画法古无比,今之画者恍惚似。hǔ tóu huà fǎ gǔ wú bǐ,jīn zhī huà zhě huǎng hū shì。
烟墨数点出新意,勃勃清香生绢底。yān mò shù diǎn chū xīn yì,bó bó qīng xiāng shēng juàn dǐ。
根荄故与众卉殊,不俗之气如吾子。gēn gāi gù yǔ zhòng huì shū,bù sú zhī qì rú wú zi。
持归张向画屏前,秋来好梦湘江水。chí guī zhāng xiàng huà píng qián,qiū lái hǎo mèng xiāng jiāng shuǐ。

为董眉伯题秋山听瀑图

陶澍

石径叶老层岩封,一雨洗出青芙蓉。shí jìng yè lǎo céng yán fēng,yī yǔ xǐ chū qīng fú róng。
秋声浩浩不到地,矢矫惟见双白龙。qiū shēng hào hào bù dào dì,shǐ jiǎo wéi jiàn shuāng bái lóng。
急溜忽泻雷裂石,余点乱落风入松。jí liū hū xiè léi liè shí,yú diǎn luàn luò fēng rù sōng。
天门万丈立雪色,绝壁但有微云通。tiān mén wàn zhàng lì xuě sè,jué bì dàn yǒu wēi yún tōng。
漱流得此百自在,俗响不入幽栖胸。shù liú dé cǐ bǎi zì zài,sú xiǎng bù rù yōu qī xiōng。
君家罗洋青田东,海门日激扶桑红。jūn jiā luó yáng qīng tián dōng,hǎi mén rì jī fú sāng hóng。
天台雁荡接咫尺,往往风雨迷蛟宫。tiān tái yàn dàng jiē zhǐ chǐ,wǎng wǎng fēng yǔ mí jiāo gōng。
卧游几岁在林下,图成纸上犹淙淙。wò yóu jǐ suì zài lín xià,tú chéng zhǐ shàng yóu cóng cóng。
月来风色太作恶,禾田灰起烧晴空。yuè lái fēng sè tài zuò è,hé tián huī qǐ shāo qíng kōng。
安得悬崖之匹练,化为霖雨苏三农。ān dé xuán yá zhī pǐ liàn,huà wèi lín yǔ sū sān nóng。
大瓢傥即分点滴,相期共踏赤鲩公。dà piáo tǎng jí fēn diǎn dī,xiāng qī gòng tà chì huàn gōng。

李芸甫水部画松为子佩参军赋

陶澍

李侯画松如老螭,著纸俱作鳞之而。lǐ hóu huà sōng rú lǎo chī,zhù zhǐ jù zuò lín zhī ér。
破空势起不得住,风雨一霎迷天池。pò kōng shì qǐ bù dé zhù,fēng yǔ yī shà mí tiān chí。
阿兄矫矫岁寒操,秉质况是山林姿。ā xiōng jiǎo jiǎo suì hán cāo,bǐng zhì kuàng shì shān lín zī。
特令写此好根节,要使俗子惊须髭。tè lìng xiě cǐ hǎo gēn jié,yào shǐ sú zi jīng xū zī。
顾我园荒旧三径,故物入眼宜为辞。gù wǒ yuán huāng jiù sān jìng,gù wù rù yǎn yí wèi cí。
披图一笑镫影黝,霜华摇动青铜皮。pī tú yī xiào dèng yǐng yǒu,shuāng huá yáo dòng qīng tóng pí。
古香满地寒不扫,黛色参天疏自支。gǔ xiāng mǎn dì hán bù sǎo,dài sè cān tiān shū zì zhī。
想见萧斋挂壁夜,定有云气归高枝。xiǎng jiàn xiāo zhāi guà bì yè,dìng yǒu yún qì guī gāo zhī。

题法时帆前辈五家诗龛图

陶澍

梧门居士金仙人,说法今现诗龛身。wú mén jū shì jīn xiān rén,shuō fǎ jīn xiàn shī kān shēn。
三车尽扫辟支果,拈花一笑诸天闻。sān chē jǐn sǎo pì zhī guǒ,niān huā yī xiào zhū tiān wén。
众人耳诧胜义谛,谓此夙识无依因。zhòng rén ěr chà shèng yì dì,wèi cǐ sù shí wú yī yīn。
岂知甘苦悉自得,十年面壁惟精勤。qǐ zhī gān kǔ xī zì dé,shí nián miàn bì wéi jīng qín。
维摩丈室柳湾侧,翛然一榻辞俗氛。wéi mó zhàng shì liǔ wān cè,xiāo rán yī tà cí sú fēn。
当其瓣香坐啸咏,栴檀薝卜交氤氲。dāng qí bàn xiāng zuò xiào yǒng,zhān tán zhān bo jiāo yīn yūn。
睒睒双目但内视,须弥芥子俱微尘。shǎn shǎn shuāng mù dàn nèi shì,xū mí jiè zi jù wēi chén。
辁量主客溯宗派,教化广大开觉门。quán liàng zhǔ kè sù zōng pài,jiào huà guǎng dà kāi jué mén。
遂令好事入图绘,山水布置争鲜新。suì lìng hǎo shì rù tú huì,shān shuǐ bù zhì zhēng xiān xīn。
小桥十里树一色,绿云围绕诗人村。xiǎo qiáo shí lǐ shù yī sè,lǜ yún wéi rào shī rén cūn。
五家写景各入妙,不同其貌同其神。wǔ jiā xiě jǐng gè rù miào,bù tóng qí mào tóng qí shén。
诗耶画耶人斯在,镜花水月皆天真。shī yé huà yé rén sī zài,jìng huā shuǐ yuè jiē tiān zhēn。
此中三昧未易识,纵观吾亦聊云云。cǐ zhōng sān mèi wèi yì shí,zòng guān wú yì liáo yún yún。

虞山拜言子墓

陶澍

三桓在圣门,孟仲多良士。sān huán zài shèng mén,mèng zhòng duō liáng shì。
亦有礼许人,汰哉称叔氏。yì yǒu lǐ xǔ rén,tài zāi chēng shū shì。
平生议论间,师没尚阙里。píng shēng yì lùn jiān,shī méi shàng quē lǐ。
何年南方来,海隅有居址。hé nián nán fāng lái,hǎi yú yǒu jū zhǐ。
马迁记吴人,所本盖世史。mǎ qiān jì wú rén,suǒ běn gài shì shǐ。
箕山许由冢,考古多疑似。jī shān xǔ yóu zhǒng,kǎo gǔ duō yí shì。
我来昆湖南,有坟此高峙。wǒ lái kūn hú nán,yǒu fén cǐ gāo zhì。
山名昉虞仲,墓门复伊迩。shān míng fǎng yú zhòng,mù mén fù yī ěr。
缅兹四科英,再拜荐潦水。miǎn zī sì kē yīng,zài bài jiàn lǎo shuǐ。
此邦富文学,高让亦前轨。cǐ bāng fù wén xué,gāo ràng yì qián guǐ。
两贤岂相阨,何至烦钧矢。liǎng xián qǐ xiāng è,hé zhì fán jūn shǐ。
末俗愆干糇,学道宜易使。mò sú qiān gàn hóu,xué dào yí yì shǐ。
无为诮贱儒,诗书敦耒耜。wú wèi qiào jiàn rú,shī shū dūn lěi sì。
清风飒然来,松桧发宫徵。qīng fēng sà rán lái,sōng guì fā gōng zhēng。
慨想弦歌声,肃然增仰止。kǎi xiǎng xián gē shēng,sù rán zēng yǎng zhǐ。