古诗词

唐尧臣

金陵怀古

唐尧臣

晋末英雄起,神器沦荒服。jìn mò yīng xióng qǐ,shén qì lún huāng fú。
胡月蚀中原,白日升旸谷。hú yuè shí zhōng yuán,bái rì shēng yáng gǔ。
金陵实形胜,关山固重复。jīn líng shí xíng shèng,guān shān gù zhòng fù。
巨壑隍北壖,长江堑西隩。jù hè huáng běi ruán,zhǎng jiāng qiàn xī ào。
凿山拟嵩华,穿地象伊谷。záo shān nǐ sōng huá,chuān dì xiàng yī gǔ。
草昧席罗图,荜路戴黄屋。cǎo mèi xí luó tú,bì lù dài huáng wū。
一时因地险,五世享天禄。yī shí yīn dì xiǎn,wǔ shì xiǎng tiān lù。
礼乐何煌煌,文章纷郁郁。lǐ lè hé huáng huáng,wén zhāng fēn yù yù。
多士春林秀,作颂清风穆。duō shì chūn lín xiù,zuò sòng qīng fēng mù。
出入三百年,朝事几翻覆。chū rù sān bǎi nián,cháo shì jǐ fān fù。
搀抢如云勃,鲸鲵旋自曝。chān qiǎng rú yún bó,jīng ní xuán zì pù。
倦闻金鼎移,骤睹灵龟卜。juàn wén jīn dǐng yí,zhòu dǔ líng guī bo。
吁嗟王气尽,坐悲天运倏。xū jiē wáng qì jǐn,zuò bēi tiān yùn shū。
天道何茫茫,善淫乃相复。tiān dào hé máng máng,shàn yín nǎi xiāng fù。
行路偏衣半,遂亡大梁族。xíng lù piān yī bàn,suì wáng dà liáng zú。
日隐汀洲上,登舻?川陆。rì yǐn tīng zhōu shàng,dēng lú lù chuān lù。
月回吴山树,风闻楚江鹄。yuè huí wú shān shù,fēng wén chǔ jiāng gǔ。
因依兰蕙丛,采撷不盈掬。yīn yī lán huì cóng,cǎi xié bù yíng jū。