古诗词

许南英

挽吴樵山外舅

许南英

论交与我结忘年,闻讣翻疑四日前。lùn jiāo yǔ wǒ jié wàng nián,wén fù fān yí sì rì qián。
故里不归淹黑海,名山招隐到黄泉!gù lǐ bù guī yān hēi hǎi,míng shān zhāo yǐn dào huáng quán!
几行绝笔谋儿女,半世知交隔地天。jǐ xíng jué bǐ móu ér nǚ,bàn shì zhī jiāo gé dì tiān。
回忆看书贻拓本,临池不禁泪潸然!huí yì kàn shū yí tuò běn,lín chí bù jìn lèi shān rán!

端阳日哭谢宪章先生

许南英

命不如才奈尔何,几年笔砚共研摩。mìng bù rú cái nài ěr hé,jǐ nián bǐ yàn gòng yán mó。
贾生「治策」虚宣室,屈子「骚经」吊汨罗。jiǎ shēng zhì cè xū xuān shì,qū zi sāo jīng diào mì luó。
蓄艾不能除酒病,插蒲未必绝诗魔。xù ài bù néng chú jiǔ bìng,chā pú wèi bì jué shī mó。
停杯欲共冤魂语,三尺孤坟夕照多!tíng bēi yù gòng yuān hún yǔ,sān chǐ gū fén xī zhào duō!

夜笛

许南英

弄残玉笛夜迢迢,又听虫声愈寂寥。nòng cán yù dí yè tiáo tiáo,yòu tīng chóng shēng yù jì liáo。
绕径声飞风有韵,倚楼人去月无聊。rào jìng shēng fēi fēng yǒu yùn,yǐ lóu rén qù yuè wú liáo。
落梅别调翻长短,折柳新歌记近遥。luò méi bié diào fān zhǎng duǎn,zhé liǔ xīn gē jì jìn yáo。
逸韵高低萦耳际,空阶默听到残宵。yì yùn gāo dī yíng ěr jì,kōng jiē mò tīng dào cán xiāo。

秋柳

许南英

梨花前度系吟魂,转盼秋光到玉门。lí huā qián dù xì yín hún,zhuǎn pàn qiū guāng dào yù mén。
匹马嘶残深碧色,乱鸦啼破淡黄痕。pǐ mǎ sī cán shēn bì sè,luàn yā tí pò dàn huáng hén。
愁生横笛新歌管,梦绕衔杯万酒村。chóu shēng héng dí xīn gē guǎn,mèng rào xián bēi wàn jiǔ cūn。
好与断肠人送别,当年张绪不堪论!hǎo yǔ duàn cháng rén sòng bié,dāng nián zhāng xù bù kān lùn!

秋柳

许南英

非关繁露与微霜,本是柔条护曲塘。fēi guān fán lù yǔ wēi shuāng,běn shì róu tiáo hù qū táng。
眉样懒分新妇镜,梦魂冷系老渔箱。méi yàng lǎn fēn xīn fù jìng,mèng hún lěng xì lǎo yú xiāng。
不闻弹指徵唐士,空瘦腰围怨楚王。bù wén dàn zhǐ zhēng táng shì,kōng shòu yāo wéi yuàn chǔ wáng。
惆怅汴京花市好,双飞燕子寿安坊。chóu chàng biàn jīng huā shì hǎo,shuāng fēi yàn zi shòu ān fāng。

秋柳

许南英

怯寒先著薄绵衣,竟与三春意态非。qiè hán xiān zhù báo mián yī,jìng yǔ sān chūn yì tài fēi。
已似韦娘金缕尽,那堪苏小玉绳稀?yǐ shì wéi niáng jīn lǚ jǐn,nà kān sū xiǎo yù shéng xī?
楼台有客怜相望,燕雁凭君记代飞。lóu tái yǒu kè lián xiāng wàng,yàn yàn píng jūn jì dài fēi。
一为停骖思往事,宦情、乡梦两相违!yī wèi tíng cān sī wǎng shì,huàn qíng xiāng mèng liǎng xiāng wéi!

秋柳

许南英

自怜还是为君怜,镇日斜阳又淡烟!zì lián hái shì wèi jūn lián,zhèn rì xié yáng yòu dàn yān!
一片新秋明入画,几团乱絮薄成绵。yī piàn xīn qiū míng rù huà,jǐ tuán luàn xù báo chéng mián。
数来眠起犹三度,阅尽炎凉又一年!shù lái mián qǐ yóu sān dù,yuè jǐn yán liáng yòu yī nián!
独有桃花情意好,萧条相伴白堤边。dú yǒu táo huā qíng yì hǎo,xiāo tiáo xiāng bàn bái dī biān。

闻樨学舍即景

许南英

天然位置一诗寮,此景从来未易描。tiān rán wèi zhì yī shī liáo,cǐ jǐng cóng lái wèi yì miáo。
芳草平阶无用剪,好山入户不须招。fāng cǎo píng jiē wú yòng jiǎn,hǎo shān rù hù bù xū zhāo。
新添门外一渠水,旧种窗阴百本蕉。xīn tiān mén wài yī qú shuǐ,jiù zhǒng chuāng yīn bǎi běn jiāo。
独惜岁寒无雪意,梅花消瘦太无聊。dú xī suì hán wú xuě yì,méi huā xiāo shòu tài wú liáo。

五妃墓

许南英

海山无处窜天潢,果尔王亡妾亦亡。hǎi shān wú chù cuàn tiān huáng,guǒ ěr wáng wáng qiè yì wáng。
同日雉经完晚节,有星鱼贯照新昌。tóng rì zhì jīng wán wǎn jié,yǒu xīng yú guàn zhào xīn chāng。
蘋蘩合附孤忠荐,碑碣犹留十字香。píng fán hé fù gū zhōng jiàn,bēi jié yóu liú shí zì xiāng。
监国夫人坟在否?jiān guó fū rén fén zài fǒu?
凄凉洲尾吊斜阳!qī liáng zhōu wěi diào xié yáng!

五妃墓

许南英

伤心澎海竖降旗,誓死齐听绝命词。shāng xīn pēng hǎi shù jiàng qí,shì sǐ qí tīng jué mìng cí。
赤祚遗藩终草莽,朱家无地葬胭脂!chì zuò yí fān zhōng cǎo mǎng,zhū jiā wú dì zàng yān zhī!
天亡经、塽留孤岛,人似英皇泣九疑。tiān wáng jīng shuǎng liú gū dǎo,rén shì yīng huáng qì jiǔ yí。
凄绝万千新故鬼,月残听唱九池诗。qī jué wàn qiān xīn gù guǐ,yuè cán tīng chàng jiǔ chí shī。

和郭士梯感怀原韵

许南英

知我何如我自知,空山岁月任栖迟!zhī wǒ hé rú wǒ zì zhī,kōng shān suì yuè rèn qī chí!
江淹未老才如尽,李广无侯数本奇。jiāng yān wèi lǎo cái rú jǐn,lǐ guǎng wú hóu shù běn qí。
相与交游初舞勺,纵谈身世每倾卮。xiāng yǔ jiāo yóu chū wǔ sháo,zòng tán shēn shì měi qīng zhī。
可怜君亦如飞鸟,绕树回环未有枝!kě lián jūn yì rú fēi niǎo,rào shù huí huán wèi yǒu zhī!

和郭士梯感怀原韵

许南英

本来名士不求知,疏懒如云出岫迟。běn lái míng shì bù qiú zhī,shū lǎn rú yún chū xiù chí。
人到忘贫无异富。rén dào wàng pín wú yì fù。
诗能不俗便称奇。shī néng bù sú biàn chēng qí。
有才何必名登榜,无累依然酒满卮。yǒu cái hé bì míng dēng bǎng,wú lèi yī rán jiǔ mǎn zhī。
试看东风花历乱,落红偏是最高枝!shì kàn dōng fēng huā lì luàn,luò hóng piān shì zuì gāo zhī!

暮春感怀,兼呈林致和孝廉、王泳翔茂才、陈卜五茂才诸友

许南英

谬为诸君许赏音,十年久不作诗淫。miù wèi zhū jūn xǔ shǎng yīn,shí nián jiǔ bù zuò shī yín。
刀因斗利锋先挫,玉为藏光蕴愈深。dāo yīn dòu lì fēng xiān cuò,yù wèi cáng guāng yùn yù shēn。
白袷有痕寒士泪,绛纱无语美人心。bái jiá yǒu hén hán shì lèi,jiàng shā wú yǔ měi rén xīn。
生平无一堪人意,置酒床头且自斟。shēng píng wú yī kān rén yì,zhì jiǔ chuáng tóu qiě zì zhēn。

雨夜不寐

许南英

滴滴铜壶夜漏迟,碧阑干外雨如丝。dī dī tóng hú yè lòu chí,bì lán gàn wài yǔ rú sī。
竹床藤簟初无梦,红烛纱窗合有诗。zhú chuáng téng diàn chū wú mèng,hóng zhú shā chuāng hé yǒu shī。
菡萏出泥刚得水,茅茨补屋恰当时。hàn dàn chū ní gāng dé shuǐ,máo cí bǔ wū qià dāng shí。
小园花落知多少?xiǎo yuán huā luò zhī duō shǎo?
明日呼童试一窥。míng rì hū tóng shì yī kuī。

雨夜不寐

许南英

更阑犹听响潇潇,天半雷声势转骄。gèng lán yóu tīng xiǎng xiāo xiāo,tiān bàn léi shēng shì zhuǎn jiāo。
煮茗白沙泉细沸,拾书红蜡烛频烧。zhǔ míng bái shā quán xì fèi,shí shū hóng là zhú pín shāo。
三农待泽皆如愿,两地怀人共此宵。sān nóng dài zé jiē rú yuàn,liǎng dì huái rén gòng cǐ xiāo。
榻下嬴僮无挂碍,一眠安稳到明朝。tà xià yíng tóng wú guà ài,yī mián ān wěn dào míng cháo。

过旧游有感

许南英

分明旧事不堪论,咫尺天涯更断魂!fēn míng jiù shì bù kān lùn,zhǐ chǐ tiān yá gèng duàn hún!
流水落花空幻梦,青天碧海了无言。liú shuǐ luò huā kōng huàn mèng,qīng tiān bì hǎi le wú yán。
燕归巢冷留泥迹,凤去台空有月痕。yàn guī cháo lěng liú ní jì,fèng qù tái kōng yǒu yuè hén。
翻是桃花情意好,似知崔护又过门。fān shì táo huā qíng yì hǎo,shì zhī cuī hù yòu guò mén。

冬日游鹭岛榕林

许南英

久闻黄氏旧林皋,今日登临第一遭。jiǔ wén huáng shì jiù lín gāo,jīn rì dēng lín dì yī zāo。
海气万重天外画,江山一览客中豪。hǎi qì wàn zhòng tiān wài huà,jiāng shān yī lǎn kè zhōng háo。
榕因送籁声偏永,鹤不惊寒啸愈高。róng yīn sòng lài shēng piān yǒng,hè bù jīng hán xiào yù gāo。
自少能诗曾搁笔,不期从此再抽毫。zì shǎo néng shī céng gē bǐ,bù qī cóng cǐ zài chōu háo。

被放出都

许南英

扪心自觉此心平,自古文章有定评。mén xīn zì jué cǐ xīn píng,zì gǔ wén zhāng yǒu dìng píng。
不信再来犹有望,依然两度未成名!bù xìn zài lái yóu yǒu wàng,yī rán liǎng dù wèi chéng míng!
计偕远道悲翁子,对策伤时笑贾生。jì xié yuǎn dào bēi wēng zi,duì cè shāng shí xiào jiǎ shēng。
甚欲邯郸寻梦去,人间无枕可通灵!shén yù hán dān xún mèng qù,rén jiān wú zhěn kě tōng líng!

己丑在都,读吕汝修孝廉诗草,作此以当题词,并呈邱仙根诗伯

许南英

奚囊万水又千山,策马高吟入九关。xī náng wàn shuǐ yòu qiān shān,cè mǎ gāo yín rù jiǔ guān。
献赋友朋膺泰侣,论交风骨晋、唐间。xiàn fù yǒu péng yīng tài lǚ,lùn jiāo fēng gǔ jìn táng jiān。
云开遥指鹏腾翮,雾散先教豹见斑。yún kāi yáo zhǐ péng téng hé,wù sàn xiān jiào bào jiàn bān。
我有「窥园留草」稿,读君佳句拟除删。wǒ yǒu kuī yuán liú cǎo gǎo,dú jūn jiā jù nǐ chú shān。

己丑在都,读吕汝修孝廉诗草,作此以当题词,并呈邱仙根诗伯

许南英

尊酒论文幸识韩,燕京聚首倍欣欢。zūn jiǔ lùn wén xìng shí hán,yàn jīng jù shǒu bèi xīn huān。
重瞻标格真名士,得读嫏嬛胜拜官。zhòng zhān biāo gé zhēn míng shì,dé dú láng huán shèng bài guān。
久以山中为乐土,更从海外筑骚坛。jiǔ yǐ shān zhōng wèi lè tǔ,gèng cóng hǎi wài zhù sāo tán。
即今射策金门去,别有经纶露笔端。jí jīn shè cè jīn mén qù,bié yǒu jīng lún lù bǐ duān。