古诗词

梁鼎芬

百字令

梁鼎芬

海风吹梦又沈沈,醉也几曾摇醒。hǎi fēng chuī mèng yòu shěn shěn,zuì yě jǐ céng yáo xǐng。
独上层楼披雾眼,但见远山横整。dú shàng céng lóu pī wù yǎn,dàn jiàn yuǎn shān héng zhěng。
贴水低迷,倚天侧媚,画法谁曾称。tiē shuǐ dī mí,yǐ tiān cè mèi,huà fǎ shuí céng chēng。
松林寒月,片云遮断无影。sōng lín hán yuè,piàn yún zhē duàn wú yǐng。
绝忆旧日池台,有人爱惜,蘅杜相攀赠。jué yì jiù rì chí tái,yǒu rén ài xī,héng dù xiāng pān zèng。
太息年光同电谢,莫道他时重省。tài xī nián guāng tóng diàn xiè,mò dào tā shí zhòng shěng。
浊酒魂销,斜阳泪满,坐对西风病。zhuó jiǔ hún xiāo,xié yáng lèi mǎn,zuò duì xī fēng bìng。
翻嫌鹦鹉,一声催热香茗。fān xián yīng wǔ,yī shēng cuī rè xiāng míng。

浣溪沙·题张瓞生美人图

梁鼎芬

才信飘摇到此时。cái xìn piāo yáo dào cǐ shí。
春魂休系两三枝。chūn hún xiū xì liǎng sān zhī。
却看双燕也因谁。què kàn shuāng yàn yě yīn shuí。
碧藓屟痕凭细数,翠鬟扇景起相思。bì xiǎn xiè hén píng xì shù,cuì huán shàn jǐng qǐ xiāng sī。
断肠吟出落花词。duàn cháng yín chū luò huā cí。

梦江南

梁鼎芬

西湖好,士女说凄凉。xī hú hǎo,shì nǚ shuō qī liáng。
刀剑光馀波面赤,稻粳荒尽树皮黄。dāo jiàn guāng yú bō miàn chì,dào jīng huāng jǐn shù pí huáng。
今日好斜阳。jīn rì hǎo xié yáng。

水龙吟·叶南雪丈属赋并蒂莲同辛白香雪

梁鼎芬

新来欲说相思,香风吹散鸳鸯影。xīn lái yù shuō xiāng sī,xiāng fēng chuī sàn yuān yāng yǐng。
红莲何事,分明两两,齐齐整整。hóng lián hé shì,fēn míng liǎng liǎng,qí qí zhěng zhěng。
背倚同枝,根联异瓣,似谁并命。bèi yǐ tóng zhī,gēn lián yì bàn,shì shuí bìng mìng。
想先生独乐,正商朋酒,来醉倒,不知醒。xiǎng xiān shēng dú lè,zhèng shāng péng jiǔ,lái zuì dào,bù zhī xǐng。
我亦恹恹愁病。wǒ yì yān yān chóu bìng。
已多时,芳心暗警。yǐ duō shí,fāng xīn àn jǐng。
湘波一绿,当惆怅处,怕开双镜。xiāng bō yī lǜ,dāng chóu chàng chù,pà kāi shuāng jìng。
露冷连环,月凉单袂,教侬独咏。lù lěng lián huán,yuè liáng dān mèi,jiào nóng dú yǒng。
柰重阑数尽,问花无语,更何人应。nài zhòng lán shù jǐn,wèn huā wú yǔ,gèng hé rén yīng。

长亭怨慢客中重九

梁鼎芬

空盼到、黄花时候。kōng pàn dào huáng huā shí hòu。
客里消磨,九年重九。kè lǐ xiāo mó,jiǔ nián zhòng jiǔ。
海上琴丝,秋星萧散倩谁叩。hǎi shàng qín sī,qiū xīng xiāo sàn qiàn shuí kòu。
残阳马首,但一片、销魂柳。cán yáng mǎ shǒu,dàn yī piàn xiāo hún liǔ。
顾影意难忘,渐对、江潭人瘦。gù yǐng yì nán wàng,jiàn duì jiāng tán rén shòu。
知否。zhī fǒu。
问苔尘霾笛,此际可能同奏。wèn tái chén mái dí,cǐ jì kě néng tóng zòu。
灵鸦去也,犹听得、隔邻伤旧。líng yā qù yě,yóu tīng dé gé lín shāng jiù。
西风紧、催酒醒回,才闷起、镫虫如豆。xī fēng jǐn cuī jiǔ xǐng huí,cái mèn qǐ dèng chóng rú dòu。
何况是愁来,小雨床前吹又。hé kuàng shì chóu lái,xiǎo yǔ chuáng qián chuī yòu。

浪淘沙

梁鼎芬

一箭惜年芳。yī jiàn xī nián fāng。
窗外斜阳。chuāng wài xié yáng。
浅红阑槛月微黄。qiǎn hóng lán kǎn yuè wēi huáng。
莫问当时题句处,说也凄凉。mò wèn dāng shí tí jù chù,shuō yě qī liáng。
缣粉坠秋香。jiān fěn zhuì qiū xiāng。
苔满琴廊。tái mǎn qín láng。
青虫依旧罥丝长。qīng chóng yī jiù juàn sī zhǎng。
不道回肠花落后,犹有回肠。bù dào huí cháng huā luò hòu,yóu yǒu huí cháng。

踏莎行

梁鼎芬

可笑浮生,真如过客。kě xiào fú shēng,zhēn rú guò kè。
闲来无事翻凄绝。xián lái wú shì fān qī jué。
人间不合落花多,惜春谁解红成尺。rén jiān bù hé luò huā duō,xī chūn shuí jiě hóng chéng chǐ。
但爱容华,不成攀折。dàn ài róng huá,bù chéng pān zhé。
盈盈一树缃桃白。yíng yíng yī shù xiāng táo bái。
东风付与道旁看,禅心莫再沾泥活。dōng fēng fù yǔ dào páng kàn,chán xīn mò zài zhān ní huó。

六月二十二日闻台湾鸡笼屿不守感愤书此和?盦韵

梁鼎芬

此地实天险,何人忘敌雠。cǐ dì shí tiān xiǎn,hé rén wàng dí chóu。
丧师无罪罚,乘乱更诛求。sàng shī wú zuì fá,chéng luàn gèng zhū qiú。
已欠徐禧死,还防郭默谋。yǐ qiàn xú xǐ sǐ,hái fáng guō mò móu。
精兵虽急渡,丑女任兹仇。jīng bīng suī jí dù,chǒu nǚ rèn zī chóu。

六月二十二日闻台湾鸡笼屿不守感愤书此和?盦韵

梁鼎芬

路仗王罴卧,戎休魏绛和。lù zhàng wáng pí wò,róng xiū wèi jiàng hé。
吾君神武最,若辈谄谗多。wú jūn shén wǔ zuì,ruò bèi chǎn chán duō。
天祐不至此,人谋真若何。tiān yòu bù zhì cǐ,rén móu zhēn ruò hé。
书生无一报,洒血付悲歌。shū shēng wú yī bào,sǎ xuè fù bēi gē。

赠徐赓陛

梁鼎芬

足茧风尘鬓有丝,政行井邑口成碑。zú jiǎn fēng chén bìn yǒu sī,zhèng xíng jǐng yì kǒu chéng bēi。
众人欲杀我何忍,作吏能狂斯已奇。zhòng rén yù shā wǒ hé rěn,zuò lì néng kuáng sī yǐ qí。
枉使郅都称酷吏,愧推王弼作经师。wǎng shǐ zhì dōu chēng kù lì,kuì tuī wáng bì zuò jīng shī。
驱谗雪谤终何补,不待他年负子期。qū chán xuě bàng zhōng hé bǔ,bù dài tā nián fù zi qī。

出都留别往还

梁鼎芬

凄然诸子赋临歧,折尽秋亭杨柳枝。qī rán zhū zi fù lín qí,zhé jǐn qiū tíng yáng liǔ zhī。
此日觚棱犹在眼,今生犬马竟无期。cǐ rì gū léng yóu zài yǎn,jīn shēng quǎn mǎ jìng wú qī。
白云迢递心先往,黄鹄飞骞世岂知。bái yún tiáo dì xīn xiān wǎng,huáng gǔ fēi qiān shì qǐ zhī。
兰佩荷衣好将息,思量正是负恩时。lán pèi hé yī hǎo jiāng xī,sī liàng zhèng shì fù ēn shí。

端居赋兴

梁鼎芬

闲庭雨过昼添寒,柳竹青葱俯一栏。xián tíng yǔ guò zhòu tiān hán,liǔ zhú qīng cōng fǔ yī lán。
渐与世疏文笔放,偶缘春好酒杯宽。jiàn yǔ shì shū wén bǐ fàng,ǒu yuán chūn hǎo jiǔ bēi kuān。
石唇苔润初安臼,水面萍分独下竿。shí chún tái rùn chū ān jiù,shuǐ miàn píng fēn dú xià gān。
惟有佳禽笑多事,中年心意未阑珊。wéi yǒu jiā qín xiào duō shì,zhōng nián xīn yì wèi lán shān。

佳人

梁鼎芬

阆风緤马竟何年,吹彻参差下众仙。láng fēng xiè mǎ jìng hé nián,chuī chè cān chà xià zhòng xiān。
公子归期春水后,佳人情绪夕阳前。gōng zi guī qī chūn shuǐ hòu,jiā rén qíng xù xī yáng qián。
碧芳倾尽痕犹湿,经焰飘残梦尚牵。bì fāng qīng jǐn hén yóu shī,jīng yàn piāo cán mèng shàng qiān。
渺渺天河几回顾,自搴帘箔数星躔。miǎo miǎo tiān hé jǐ huí gù,zì qiān lián bó shù xīng chán。

佳人

梁鼎芬

桃弓射鸭尽萧闲,缥缈仙居紫翠间。táo gōng shè yā jǐn xiāo xián,piāo miǎo xiān jū zǐ cuì jiān。
不尽情怀随逝水,更无谣诼到深山。bù jǐn qíng huái suí shì shuǐ,gèng wú yáo zhuó dào shēn shān。
夕张瑶瑟凭招月,朝索琼茅自闭关。xī zhāng yáo sè píng zhāo yuè,cháo suǒ qióng máo zì bì guān。
蕉萃沈郎初病起,肉芝应为驻年颜。jiāo cuì shěn láng chū bìng qǐ,ròu zhī yīng wèi zhù nián yán。

重至长沙写哀

梁鼎芬

浮世蓬根不道怜,秋怀到此更追牵。fú shì péng gēn bù dào lián,qiū huái dào cǐ gèng zhuī qiān。
再寻旧巷悲回辙,独泫愁春泪彻泉。zài xún jiù xiàng bēi huí zhé,dú xuàn chóu chūn lèi chè quán。
报国未能伸志事,沈湘空自梦婵娟。bào guó wèi néng shēn zhì shì,shěn xiāng kōng zì mèng chán juān。
剪镫暗记当时话,身是孤儿十九年。jiǎn dèng àn jì dāng shí huà,shēn shì gū ér shí jiǔ nián。

寒夜独谣

梁鼎芬

写入幽通黯一镫,神人仿佛事何曾。xiě rù yōu tōng àn yī dèng,shén rén fǎng fú shì hé céng。
月明深巷疑闻豹,风肃清帘不到蝇。yuè míng shēn xiàng yí wén bào,fēng sù qīng lián bù dào yíng。
久别花枝凭梦折,无多酒力带愁胜。jiǔ bié huā zhī píng mèng zhé,wú duō jiǔ lì dài chóu shèng。
年来莫溯心中语,何止篱间懒嫚藤。nián lái mò sù xīn zhōng yǔ,hé zhǐ lí jiān lǎn mān téng。

读韩致尧诗感题

梁鼎芬

晓来微雨较春寒,诗爱冬郎尽日看。xiǎo lái wēi yǔ jiào chūn hán,shī ài dōng láng jǐn rì kàn。
乱世峥嵘词反艳,暮年萧瑟事初完。luàn shì zhēng róng cí fǎn yàn,mù nián xiāo sè shì chū wán。
莺啼幽独看看尽,马走烟尘寸寸啴。yīng tí yōu dú kàn kàn jǐn,mǎ zǒu yān chén cùn cùn chǎn。
凤烛百条同一泪,今疑纸上未曾干。fèng zhú bǎi tiáo tóng yī lèi,jīn yí zhǐ shàng wèi céng gàn。

读韩致尧诗感题

梁鼎芬

谁识天心久废商,殿前执手暗沾裳。shuí shí tiān xīn jiǔ fèi shāng,diàn qián zhí shǒu àn zhān shang。
从亡卢植曾河上,和韵吴融竟异乡。cóng wáng lú zhí céng hé shàng,hé yùn wú róng jìng yì xiāng。
花好似忘春已去,尘飞真恐日无光。huā hǎo shì wàng chūn yǐ qù,chén fēi zhēn kǒng rì wú guāng。
由来宦者倾入国,错怪唐家白面郎。yóu lái huàn zhě qīng rù guó,cuò guài táng jiā bái miàn láng。

光绪三十三年十二月乞病纪恩

梁鼎芬

多病光阴负罪身,天恩今许作闲人。duō bìng guāng yīn fù zuì shēn,tiān ēn jīn xǔ zuò xián rén。
堂堂千载蹉跎去,了了余生涕泪新。táng táng qiān zài cuō tuó qù,le le yú shēng tì lèi xīn。
草木力微安得疗,江湖心远更相亲。cǎo mù lì wēi ān dé liáo,jiāng hú xīn yuǎn gèng xiāng qīn。
衰年那有酬知日,归种山田算一民。shuāi nián nà yǒu chóu zhī rì,guī zhǒng shān tián suàn yī mín。

半山故宅

梁鼎芬

题诗武库至豪雄,变法君臣意所同。tí shī wǔ kù zhì háo xióng,biàn fǎ jūn chén yì suǒ tóng。
琴瑟不调原可换,兰莸未别自难终。qín sè bù diào yuán kě huàn,lán yóu wèi bié zì nán zhōng。
推公贤愎惟迂叟,叹世因循有晦翁。tuī gōng xián bì wéi yū sǒu,tàn shì yīn xún yǒu huì wēng。
遗宅荒凉共追吊,纷纷儿女闹村丛。yí zhái huāng liáng gòng zhuī diào,fēn fēn ér nǚ nào cūn cóng。
55123