古诗词

杨浣芬

外子辞昌延榷务归里喜面赋此四首

杨浣芬

当年抑塞事难忘,双凤腾空恨渺茫。dāng nián yì sāi shì nán wàng,shuāng fèng téng kōng hèn miǎo máng。
留得青山终不老,阶前玉树已成行。liú dé qīng shān zhōng bù lǎo,jiē qián yù shù yǐ chéng xíng。

外子辞昌延榷务归里喜面赋此四首

杨浣芬

一径蒿莱手自锄,小园花木已扶疏。yī jìng hāo lái shǒu zì chú,xiǎo yuán huā mù yǐ fú shū。
自甘荆布心如水,不羡繁华戚里居。zì gān jīng bù xīn rú shuǐ,bù xiàn fán huá qī lǐ jū。

外子辞昌延榷务归里喜面赋此四首

杨浣芬

举杯又见月当头,竟夕清谈互唱酬。jǔ bēi yòu jiàn yuè dāng tóu,jìng xī qīng tán hù chàng chóu。
出处何如安处好,鹿车鸿案自风流。chū chù hé rú ān chù hǎo,lù chē hóng àn zì fēng liú。

外子属和生日口占

杨浣芬

历尽艰辛转自怜,箕裘世业幸重延。lì jǐn jiān xīn zhuǎn zì lián,jī qiú shì yè xìng zhòng yán。
此心俯仰俱无愧,仁者从来享大年。cǐ xīn fǔ yǎng jù wú kuì,rén zhě cóng lái xiǎng dà nián。

续断肠词十首

杨浣芬

古人曾赋断肠诗,犹记镫前展卷时。gǔ rén céng fù duàn cháng shī,yóu jì dèng qián zhǎn juǎn shí。
修到清才多缺陷,岂知我续断肠词。xiū dào qīng cái duō quē xiàn,qǐ zhī wǒ xù duàn cháng cí。
昔年曾痛兰芽折,玉燕重来吉梦符。xī nián céng tòng lán yá zhé,yù yàn zhòng lái jí mèng fú。
珍重明珠双入手,奇姿竞说是家驹。zhēn zhòng míng zhū shuāng rù shǒu,qí zī jìng shuō shì jiā jū。
毛诗初授诵琅琅,每听斋声彻内堂。máo shī chū shòu sòng láng láng,měi tīng zhāi shēng chè nèi táng。
此日紫荆花外望,案头空剩读书囊。cǐ rì zǐ jīng huā wài wàng,àn tóu kōng shèng dú shū náng。
不惯酣眠耐晓寒,便从寝室问爷安。bù guàn hān mián nài xiǎo hán,biàn cóng qǐn shì wèn yé ān。
童年也解晨昏意,无怪西河泪不干。tóng nián yě jiě chén hūn yì,wú guài xī hé lèi bù gàn。
更比童乌少一龄,八年短梦霎时醒。gèng bǐ tóng wū shǎo yī líng,bā nián duǎn mèng shà shí xǐng。
丸熊有志今何望,雏凤声残不可听。wán xióng yǒu zhì jīn hé wàng,chú fèng shēng cán bù kě tīng。
泡影空花悟夙因,重翻边箧更酸辛。pào yǐng kōng huā wù sù yīn,zhòng fān biān qiè gèng suān xīn。
零笺碎墨依然在,不见牵衣问字人。líng jiān suì mò yī rán zài,bù jiàn qiān yī wèn zì rén。
阿连嬉戏恰随肩,玉质温温亦可怜。ā lián xī xì qià suí jiān,yù zhì wēn wēn yì kě lián。
岂是夜坛悲寂寞,要他同赋棣华篇。qǐ shì yè tán bēi jì mò,yào tā tóng fù dì huá piān。
晓镜台前索果从,夜窗围绕一灯红。xiǎo jìng tái qián suǒ guǒ cóng,yè chuāng wéi rào yī dēng hóng。
当时笑语浑闲事,此际追思似梦中。dāng shí xiào yǔ hún xián shì,cǐ jì zhuī sī shì mèng zhōng。
碧梧双凤已腾空,望断云霄路不通。bì wú shuāng fèng yǐ téng kōng,wàng duàn yún xiāo lù bù tōng。
碧落黄泉真缥缈,不知何处是儿踪。bì luò huáng quán zhēn piāo miǎo,bù zhī hé chù shì ér zōng。
人到伤心百念灰,愁肠华发暗相催。rén dào shāng xīn bǎi niàn huī,chóu cháng huá fā àn xiāng cuī。
此生福慧成虚语,且把哀情抒写来。cǐ shēng fú huì chéng xū yǔ,qiě bǎ āi qíng shū xiě lái。
45123