古诗词

郑凤庭

节妇郑氏诗

郑凤庭

吾家孙女名月娘,少小聪颖识书帙。wú jiā sūn nǚ míng yuè niáng,shǎo xiǎo cōng yǐng shí shū zhì。
十九及笄归王门,尝服敬恭称良匹。shí jiǔ jí jī guī wáng mén,cháng fú jìng gōng chēng liáng pǐ。
何意王生命不辰,一朝捐背嗟云没。hé yì wáng shēng mìng bù chén,yī cháo juān bèi jiē yún méi。
义重移天女知之,矢志从夫泪成血。yì zhòng yí tiān nǚ zhī zhī,shǐ zhì cóng fū lèi chéng xuè。
我闻其语奔相视,女自雍容正言说。wǒ wén qí yǔ bēn xiāng shì,nǚ zì yōng róng zhèng yán shuō。
尺丝昨夜手自裁,愿与讷甫栖同穴。chǐ sī zuó yè shǒu zì cái,yuàn yǔ nè fǔ qī tóng xué。
妇式礼言一与齐,茕独此身不欲活。fù shì lǐ yán yī yǔ qí,qióng dú cǐ shēn bù yù huó。
乡里见者为酸辛,自视声吞皆哽咽。xiāng lǐ jiàn zhě wèi suān xīn,zì shì shēng tūn jiē gěng yàn。
拜辞尊长与姑嫜,礼数周详到毫末。bài cí zūn zhǎng yǔ gū zhāng,lǐ shù zhōu xiáng dào háo mò。
举止安闲若平时,顷刻房巾命巳绝。jǔ zhǐ ān xián ruò píng shí,qǐng kè fáng jīn mìng sì jué。
精诚凛凛塞两间,生气飘飘凌白日。jīng chéng lǐn lǐn sāi liǎng jiān,shēng qì piāo piāo líng bái rì。
似此贞烈信难哉,哀汝命名不愧月。shì cǐ zhēn liè xìn nán zāi,āi rǔ mìng míng bù kuì yuè。
吁嗟乎,共姜苦誓柏舟诗,陶婴黄鹄歌亦拙。xū jiē hū,gòng jiāng kǔ shì bǎi zhōu shī,táo yīng huáng gǔ gē yì zhuō。
何如举案泉壤间,地久天长树名节。hé rú jǔ àn quán rǎng jiān,dì jiǔ tiān zhǎng shù míng jié。