古诗词

郑孝胥

十二月初九日渡海

郑孝胥

海与风俱碎,天为水所吞。hǎi yǔ fēng jù suì,tiān wèi shuǐ suǒ tūn。
重围从荡决,万象各崩奔。zhòng wéi cóng dàng jué,wàn xiàng gè bēng bēn。
白日俄无色,群山仅自存。bái rì é wú sè,qún shān jǐn zì cún。
窗间数高浪,奇绝度黄昏。chuāng jiān shù gāo làng,qí jué dù huáng hūn。

赠严复

郑孝胥

《楞严》虽妙绝,笔授赖房融。léng yán suī miào jué,bǐ shòu lài fáng róng。
译者论能事,儒林属钜公。yì zhě lùn néng shì,rú lín shǔ jù gōng。
东坡端可信,几道始称雄。dōng pō duān kě xìn,jǐ dào shǐ chēng xióng。
西士应传写,倾心更向东。xī shì yīng chuán xiě,qīng xīn gèng xiàng dōng。

残春二首

郑孝胥

孤抱曾何惜,残春绝可哀。gū bào céng hé xī,cán chūn jué kě āi。
不成依斗室,复作揽高台。bù chéng yī dòu shì,fù zuò lǎn gāo tái。
心与惊鸿逝,书凭梦蝶回。xīn yǔ jīng hóng shì,shū píng mèng dié huí。
司勋休刻意,意尽恐难裁。sī xūn xiū kè yì,yì jǐn kǒng nán cái。

残春二首

郑孝胥

近水生惆怅,看天抱苦辛。jìn shuǐ shēng chóu chàng,kàn tiān bào kǔ xīn。
一闲成落魄,多恨失收身。yī xián chéng luò pò,duō hèn shī shōu shēn。
又做江南客,还逢白下春。yòu zuò jiāng nán kè,hái féng bái xià chūn。
春风太轻别,无地著愁人。chūn fēng tài qīng bié,wú dì zhù chóu rén。

弃官

郑孝胥

弃官宁不遇,厌世始猖狂。qì guān níng bù yù,yàn shì shǐ chāng kuáng。
欲老真甘死,难行却善藏。yù lǎo zhēn gān sǐ,nán xíng què shàn cáng。
累心情略尽,用短巧何妨。lèi xīn qíng lüè jǐn,yòng duǎn qiǎo hé fáng。
此意将谁语,凭栏送夕阳。cǐ yì jiāng shuí yǔ,píng lán sòng xī yáng。

送稚辛之日本

郑孝胥

预言一年别,岁月已销除。yù yán yī nián bié,suì yuè yǐ xiāo chú。
相见定何处,自知非昔余。xiāng jiàn dìng hé chù,zì zhī fēi xī yú。
滔天天正醉,转世世难居。tāo tiān tiān zhèng zuì,zhuǎn shì shì nán jū。
歇浦凉风味,重寻恐不如。xiē pǔ liáng fēng wèi,zhòng xún kǒng bù rú。

又题金陵三羽士录

郑孝胥

彼曹能厌世,我乃未忘情。bǐ cáo néng yàn shì,wǒ nǎi wèi wàng qíng。
身外留文字,人间说姓名。shēn wài liú wén zì,rén jiān shuō xìng míng。
君胡录三士,翻似辟长生。jūn hú lù sān shì,fān shì pì zhǎng shēng。
生死原难了,年来意渐平。shēng sǐ yuán nán le,nián lái yì jiàn píng。

雨中过如皋赠知县周松孙

郑孝胥

子压京城污,能来宰此乡。zi yā jīng chéng wū,néng lái zǎi cǐ xiāng。
官身贫益傲,诗境老弥苍。guān shēn pín yì ào,shī jìng lǎo mí cāng。
入县逢秋雨,看图话辟疆。rù xiàn féng qiū yǔ,kàn tú huà pì jiāng。
自嫌行太急,别酒沸离肠。zì xián xíng tài jí,bié jiǔ fèi lí cháng。

答姚叟

郑孝胥

看君飘白发,意气百重哀。kàn jūn piāo bái fā,yì qì bǎi zhòng āi。
我辈行为士,当年岂再来。wǒ bèi xíng wèi shì,dāng nián qǐ zài lái。
一言销尔恨,成败莫论才。yī yán xiāo ěr hèn,chéng bài mò lùn cái。
歌管喑呜地,沉思更覆杯。gē guǎn yīn wū dì,chén sī gèng fù bēi。

九月二十四日葬弥明于苏州木渎米斗山

郑孝胥

骨肉须归土,来分木渎山。gǔ ròu xū guī tǔ,lái fēn mù dú shān。
离魂伤若女,掩坎变衰颜。lí hún shāng ruò nǚ,yǎn kǎn biàn shuāi yán。
湖海聊漂泊,彭殇亦等闲。hú hǎi liáo piāo pō,péng shāng yì děng xián。
有谁观季札,左袒便东还。yǒu shuí guān jì zhá,zuǒ tǎn biàn dōng hái。

得胡梓方书却寄

郑孝胥

蹙国金何日,滔天逮此生。cù guó jīn hé rì,tāo tiān dǎi cǐ shēng。
幕巢宁可托,厦木欲同倾。mù cháo níng kě tuō,shà mù yù tóng qīng。
物外高楼在,樽前举世轻。wù wài gāo lóu zài,zūn qián jǔ shì qīng。
报书无别语,收泪复纵横。bào shū wú bié yǔ,shōu lèi fù zòng héng。

六月二十一日夜起

郑孝胥

林暗幽光起,楼高碧落通。lín àn yōu guāng qǐ,lóu gāo bì luò tōng。
微风成独夜,凉月亦凌空。wēi fēng chéng dú yè,liáng yuè yì líng kōng。
草草随残劫,纷纷谁长雄?cǎo cǎo suí cán jié,fēn fēn shuí zhǎng xióng?
死棋聊插手,吾道若为东。sǐ qí liáo chā shǒu,wú dào ruò wèi dōng。

七月十八夜舍饭寺

郑孝胥

雷电向何处,长空月皎然。léi diàn xiàng hé chù,zhǎng kōng yuè jiǎo rán。
浮云宁易世,人意自弥天。fú yún níng yì shì,rén yì zì mí tiān。
树影深遮寺,钟声苦破眠。shù yǐng shēn zhē sì,zhōng shēng kǔ pò mián。
酣嬉不归者,真比独居贤。hān xī bù guī zhě,zhēn bǐ dú jū xián。

闻诏述哀二首

郑孝胥

少负致君志,蹉跎三十年。shǎo fù zhì jūn zhì,cuō tuó sān shí nián。
恨深孝钦世,气尽景皇前。hèn shēn xiào qīn shì,qì jǐn jǐng huáng qián。
自窜长辞阙,投荒遂戍边。zì cuàn zhǎng cí quē,tóu huāng suì shù biān。
拊膺终有欠,晚节不成坚。fǔ yīng zhōng yǒu qiàn,wǎn jié bù chéng jiān。

闻诏述哀二首

郑孝胥

吾父潜郎署,趋庭只教忠。wú fù qián láng shǔ,qū tíng zhǐ jiào zhōng。
宦途偏不遂,国史忽云终。huàn tú piān bù suì,guó shǐ hū yún zhōng。
死所原难觅,时流莫苟同。sǐ suǒ yuán nán mì,shí liú mò gǒu tóng。
未求人事尽,可得咎天公。wèi qiú rén shì jǐn,kě dé jiù tiān gōng。

答沈子培

郑孝胥

往者心宁逝,颓然迹愈疏。wǎng zhě xīn níng shì,tuí rán jì yù shū。
交期龚语隗,相视祀怜舆。jiāo qī gōng yǔ kuí,xiāng shì sì lián yú。
挂月楼常迥,凝寒岁向除。guà yuè lóu cháng jiǒng,níng hán suì xiàng chú。
思君须雪后,访戴未为虚。sī jūn xū xuě hòu,fǎng dài wèi wèi xū。

陈仁先听松图

郑孝胥

飒飒寻徐至,飕飕久未停。sà sà xún xú zhì,sōu sōu jiǔ wèi tíng。
崩腾赴空阔,萧洒出沉冥。bēng téng fù kōng kuò,xiāo sǎ chū chén míng。
倚石梦初觉,推窗酒欲醒。yǐ shí mèng chū jué,tuī chuāng jiǔ yù xǐng。
劝君勤洗耳,凡响不须听。quàn jūn qín xǐ ěr,fán xiǎng bù xū tīng。

吾分

郑孝胥

老死虽吾分,衔冤欲一言。lǎo sǐ suī wú fēn,xián yuān yù yī yán。
辟人中辟世,为鹤亦为猿。pì rén zhōng pì shì,wèi hè yì wèi yuán。
楼夐天沉月,秋悲叶去根。lóu xiòng tiān chén yuè,qiū bēi yè qù gēn。
儒生机屡失,端已绝乾坤。rú shēng jī lǚ shī,duān yǐ jué qián kūn。

张楚实求作石老人君子居诗

郑孝胥

辟世欲何往,飘然海上逃。pì shì yù hé wǎng,piāo rán hǎi shàng táo。
离群从鸟兽,孤啸答风涛。lí qún cóng niǎo shòu,gū xiào dá fēng tāo。
此叟堪师事,高踪谢尔曹。cǐ sǒu kān shī shì,gāo zōng xiè ěr cáo。
题名非石隐,试为问文豪。tí míng fēi shí yǐn,shì wèi wèn wén háo。

张楚实求作石老人君子居诗

郑孝胥

白下寻残梦,吾尝过竹居。bái xià xún cán mèng,wú cháng guò zhú jū。
胎禽养丹顶,壁记刻行书。tāi qín yǎng dān dǐng,bì jì kè xíng shū。
觞咏怀前辈,风流话旧庐。shāng yǒng huái qián bèi,fēng liú huà jiù lú。
宫墙照眼地,今日是殷墟。gōng qiáng zhào yǎn dì,jīn rì shì yīn xū。
13351234567»