古诗词

阎咏

寄顾山容学士

阎咏

自笑臂鹰手,还为书榜人。zì xiào bì yīng shǒu,hái wèi shū bǎng rén。
雕虫原小技,刻叶亦非春。diāo chóng yuán xiǎo jì,kè yè yì fēi chūn。
君故凌云笔,余今随路尘。jūn gù líng yún bǐ,yú jīn suí lù chén。
吾家所欣赏,倍与阿咸亲。wú jiā suǒ xīn shǎng,bèi yǔ ā xián qīn。

和王阮亭少司马西城别墅十二咏录二·石帆亭

阎咏

挂席趁长风,转瞬千万里。guà xí chèn zhǎng fēng,zhuǎn shùn qiān wàn lǐ。
却疑凝立者,终古常如此。què yí níng lì zhě,zhōng gǔ cháng rú cǐ。
片影落尊前,何辨远与迩。piàn yǐng luò zūn qián,hé biàn yuǎn yǔ ěr。

和王阮亭少司马西城别墅十二咏录二·半偈阁

阎咏

廊庙与山林,彼此了无异。láng miào yǔ shān lín,bǐ cǐ le wú yì。
何以空诸缘,惟心持半偈。hé yǐ kōng zhū yuán,wéi xīn chí bàn jì。
月色上方高,恍悟第一义。yuè sè shàng fāng gāo,huǎng wù dì yī yì。