古诗词

鲍廷博

夕阳

鲍廷博

一匝人间夕又朝,晚来依旧满间寮。yī zā rén jiān xī yòu cháo,wǎn lái yī jiù mǎn jiān liáo。
疏分霜叶秋容淡,细点征帆别思遥。shū fēn shuāng yè qiū róng dàn,xì diǎn zhēng fān bié sī yáo。
澹澹欲随城角尽,明明还带酒旗飘。dàn dàn yù suí chéng jiǎo jǐn,míng míng hái dài jiǔ qí piāo。
迷藏惯匿西楼影,不似春愁不肯销。mí cáng guàn nì xī lóu yǐng,bù shì chūn chóu bù kěn xiāo。

夕阳

鲍廷博

底事人间重晚晴,当楼残照最关情。dǐ shì rén jiān zhòng wǎn qíng,dāng lóu cán zhào zuì guān qíng。
百年身世霜鸿影,万里江山画角声。bǎi nián shēn shì shuāng hóng yǐng,wàn lǐ jiāng shān huà jiǎo shēng。
征马云边驱转急,归舟天际望偏明。zhēng mǎ yún biān qū zhuǎn jí,guī zhōu tiān jì wàng piān míng。
倚阑无阴苍凉意,费尽间心写得成。yǐ lán wú yīn cāng liáng yì,fèi jǐn jiān xīn xiě dé chéng。