古诗词

张萧远

送宫人入道

张萧远

舍宠求仙畏色衰,辞天素面立天墀。shě chǒng qiú xiān wèi sè shuāi,cí tiān sù miàn lì tiān chí。
金丹拟驻千年貌,宝镜休匀八字眉。jīn dān nǐ zhù qiān nián mào,bǎo jìng xiū yún bā zì méi。
公主与收珠翠后,君王看戴角冠时。gōng zhǔ yǔ shōu zhū cuì hòu,jūn wáng kàn dài jiǎo guān shí。
从来宫女皆相妒,说着瑶台总泪垂。cóng lái gōng nǚ jiē xiāng dù,shuō zhe yáo tái zǒng lèi chuí。

观灯

张萧远

十万人家火烛光,门门开处见红妆。shí wàn rén jiā huǒ zhú guāng,mén mén kāi chù jiàn hóng zhuāng。
歌钟喧夜更漏暗,罗绮满街尘土香。gē zhōng xuān yè gèng lòu àn,luó qǐ mǎn jiē chén tǔ xiāng。
星宿别从天畔出,莲花不向水中芳。xīng sù bié cóng tiān pàn chū,lián huā bù xiàng shuǐ zhōng fāng。
宝钗骤马多遗落,依旧明朝在路傍。bǎo chāi zhòu mǎ duō yí luò,yī jiù míng cháo zài lù bàng。

履春冰

张萧远

一步一愁新,轻轻恐陷人。yī bù yī chóu xīn,qīng qīng kǒng xiàn rén。
薄光全透日,残影半销春。báo guāng quán tòu rì,cán yǐng bàn xiāo chūn。
蝉想行时翼,鱼惊蹋处鳞。chán xiǎng xíng shí yì,yú jīng tà chù lín。
底虚难驻足,岸阔怯回身。dǐ xū nán zhù zú,àn kuò qiè huí shēn。
岂暇踟蹰久,宁辞顾盼频。qǐ xiá chí chú jiǔ,níng cí gù pàn pín。
愿将兢慎意,从此赴通津。yuàn jiāng jīng shèn yì,cóng cǐ fù tōng jīn。