古诗词

魏绍吴

乙未1895避乱崇武归舟阻风泊观音澳

魏绍吴

乾坤战伐总堪伤,魂梦无因泣数行。qián kūn zhàn fá zǒng kān shāng,hún mèng wú yīn qì shù xíng。
巨浪连天争簸舞,扁舟一叶共低昂。jù làng lián tiān zhēng bǒ wǔ,biǎn zhōu yī yè gòng dī áng。
岂期绝海逢孤岛,何处青山认故乡。qǐ qī jué hǎi féng gū dǎo,hé chù qīng shān rèn gù xiāng。
记得乱离秋八月,观音澳上几彷徨。jì dé luàn lí qiū bā yuè,guān yīn ào shàng jǐ páng huáng。

课子

魏绍吴

课子从来望岂奢,要令清白继吾家。kè zi cóng lái wàng qǐ shē,yào lìng qīng bái jì wú jiā。
读书明理资修养,守分安贫莫怨嗟。dú shū míng lǐ zī xiū yǎng,shǒu fēn ān pín mò yuàn jiē。
俯仰问心求不愧,浮沉于道贵无差。fǔ yǎng wèn xīn qiú bù kuì,fú chén yú dào guì wú chà。
中原倘有兴隆日,祭祀毋忘告阿爷。zhōng yuán tǎng yǒu xīng lóng rì,jì sì wú wàng gào ā yé。

农家

魏绍吴

群鹭纷飞水满田,农家叱犊夕阳边。qún lù fēn fēi shuǐ mǎn tián,nóng jiā chì dú xī yáng biān。
但教粳秫常丰岁,不为儿孙造孽钱。dàn jiào jīng shú cháng fēng suì,bù wèi ér sūn zào niè qián。
绿竹雨馀初迸笋,垂杨风定尚吹绵。lǜ zhú yǔ yú chū bèng sǔn,chuí yáng fēng dìng shàng chuī mián。
此中合有渊明在,短褐箪瓢自晏然。cǐ zhōng hé yǒu yuān míng zài,duǎn hè dān piáo zì yàn rán。

旧友

魏绍吴

旧友晨星有几人,一番相对一伤神。jiù yǒu chén xīng yǒu jǐ rén,yī fān xiāng duì yī shāng shén。
频经聚散还离合,阅尽艰难又苦辛。pín jīng jù sàn hái lí hé,yuè jǐn jiān nán yòu kǔ xīn。
好雨润沾三径足,闲花乱放满园春。hǎo yǔ rùn zhān sān jìng zú,xián huā luàn fàng mǎn yuán chūn。
细推物理皆堪乐,只有吾曹鬓欲银。xì tuī wù lǐ jiē kān lè,zhǐ yǒu wú cáo bìn yù yín。