古诗词

图敏

过滦河

图敏

不问滦津两度秋,滔滔依旧绕山陬。bù wèn luán jīn liǎng dù qiū,tāo tāo yī jiù rào shān zōu。
沙明两岸沿疏柳,桥隐双虹卧碧流。shā míng liǎng àn yán shū liǔ,qiáo yǐn shuāng hóng wò bì liú。
轮向怒涛声上转,云如奔骑足间浮。lún xiàng nù tāo shēng shàng zhuǎn,yún rú bēn qí zú jiān fú。
阴晴万壑归延揽,遥指前途说旧游。yīn qíng wàn hè guī yán lǎn,yáo zhǐ qián tú shuō jiù yóu。

京兆瑶峰先生持同乡常观察行述示余知公儒臣殉节风义凛然读公爱吟草又如裴晋公故里凤凰山诸什益恍然于公之学有经术平生不朽之事非慷慨捐生一端可竟也余欲出一二语为颂第念忠魂享庙食矣德政纪浣溪矣文章寿梨枣矣捃摭遗迹近于剽窃吁公逝十馀年矣西充民肖像尸祝至今不衰何以感人之深而去思之长也因作迎神曲一章代西充民歌咏之云尔

图敏

排正气兮天阊。pái zhèng qì xī tiān chāng。
永手泽兮甘棠。yǒng shǒu zé xī gān táng。
灵偃蹇兮昔岭,古遗爱兮桐乡。líng yǎn jiǎn xī xī lǐng,gǔ yí ài xī tóng xiāng。
君回翔兮以下。jūn huí xiáng xī yǐ xià。
猿鹤沙虫兮御女。yuán hè shā chóng xī yù nǚ。
问常山兮舌存,羌洵美兮且武。wèn cháng shān xī shé cún,qiāng xún měi xī qiě wǔ。
上升兮安翔。shàng shēng xī ān xiáng。
蜀山青兮蜀水长。shǔ shān qīng xī shǔ shuǐ zhǎng。
击鼌鼓兮齐速,导风施兮浣花傍。jī cháo gǔ xī qí sù,dǎo fēng shī xī huàn huā bàng。
霞为血兮云为裳。xiá wèi xuè xī yún wèi shang。
怂长矢兮射天狼。sǒng zhǎng shǐ xī shè tiān láng。
长吟哦兮来草堂。zhǎng yín ó xī lái cǎo táng。
载清酤兮泉冽,荐桄榔兮膏融。zài qīng gū xī quán liè,jiàn guāng láng xī gāo róng。
朝享帝乡之嘉荐兮,夕归来兮西充。cháo xiǎng dì xiāng zhī jiā jiàn xī,xī guī lái xī xī chōng。
瀚海冰裂不可以渡兮,翩皓鹤兮辽东。hàn hǎi bīng liè bù kě yǐ dù xī,piān hào hè xī liáo dōng。
魂延伫而终曲兮,识当年竹马之儿童。hún yán zhù ér zhōng qū xī,shí dāng nián zhú mǎ zhī ér tóng。