古诗词

髡残

怨歌

髡残

春风吹绿草,草绿伤人心。chūn fēng chuī lǜ cǎo,cǎo lǜ shāng rén xīn。
残花落便落,琐碎沾衣襟。cán huā luò biàn luò,suǒ suì zhān yī jīn。

怨歌

髡残

寒食清明前,开门不敢觑。hán shí qīng míng qián,kāi mén bù gǎn qù。
虽非桃李花,正是伤心处。suī fēi táo lǐ huā,zhèng shì shāng xīn chù。

重寓松涛庵

髡残

荻花袅袅隔村烟,秋水柴门半暮天。dí huā niǎo niǎo gé cūn yān,qiū shuǐ chái mén bàn mù tiān。
何意我来重话旧,叶舟横渡雁声前。hé yì wǒ lái zhòng huà jiù,yè zhōu héng dù yàn shēng qián。

古意

髡残

瘗琴峨眉巅,知音何寥寥。yì qín é méi diān,zhī yīn hé liáo liáo。
埋骨易水旁,侠士魂难招。mái gǔ yì shuǐ páng,xiá shì hún nán zhāo。
物性不可违,岂必漆与胶。wù xìng bù kě wéi,qǐ bì qī yǔ jiāo。
常恨士不遇,白首空萧骚。cháng hèn shì bù yù,bái shǒu kōng xiāo sāo。