古诗词

黄滔

湘中赠张逸人

黄滔

羽衣零落帽欹斜,不自孤峰即海沙。yǔ yī líng luò mào yī xié,bù zì gū fēng jí hǎi shā。
曾为蜀山成寓迹,又因湘水拟营家。céng wèi shǔ shān chéng yù jì,yòu yīn xiāng shuǐ nǐ yíng jiā。
鸣琴坐见燕鸿没,曳履吟忘野径赊。míng qín zuò jiàn yàn hóng méi,yè lǚ yín wàng yě jìng shē。
更爱扁舟宿寒夜,独听风雨过芦花。gèng ài biǎn zhōu sù hán yè,dú tīng fēng yǔ guò lú huā。

寓题

黄滔

纷纷墨敕除官日,处处红旗打贼时。fēn fēn mò chì chú guān rì,chù chù hóng qí dǎ zéi shí。
竿底得璜犹未用,梦中吞鸟拟何为。gān dǐ dé huáng yóu wèi yòng,mèng zhōng tūn niǎo nǐ hé wèi。
损生莫若攀丹桂,免俗无过咏紫芝。sǔn shēng mò ruò pān dān guì,miǎn sú wú guò yǒng zǐ zhī。
两岸芦花一江水,依前且把钓鱼丝。liǎng àn lú huā yī jiāng shuǐ,yī qián qiě bǎ diào yú sī。

题陈山人居

黄滔

犹自莓苔马迹重,石嵌泉冷懒移峰。yóu zì méi tái mǎ jì zhòng,shí qiàn quán lěng lǎn yí fēng。
空垂凤食檐前竹,漫拔龙形涧底松。kōng chuí fèng shí yán qián zhú,màn bá lóng xíng jiàn dǐ sōng。
隔岸青山秋见寺,半床明月夜闻钟。gé àn qīng shān qiū jiàn sì,bàn chuáng míng yuè yè wén zhōng。
谁能惆怅磻溪事,今古悠悠不再逢。shuí néng chóu chàng pán xī shì,jīn gǔ yōu yōu bù zài féng。

宿李少府园林

黄滔

一壶浊酒百家诗,住此园林守选期。yī hú zhuó jiǔ bǎi jiā shī,zhù cǐ yuán lín shǒu xuǎn qī。
深院月凉留客夜,古杉风细似泉时。shēn yuàn yuè liáng liú kè yè,gǔ shān fēng xì shì quán shí。
尝频异茗尘心净,议罢名山竹影移。cháng pín yì míng chén xīn jìng,yì bà míng shān zhú yǐng yí。
明日绿苔浑扫后,石庭吟坐复容谁。míng rì lǜ tái hún sǎo hòu,shí tíng yín zuò fù róng shuí。

送人明经及第东归

黄滔

十问九通离义床,今时登第信非常。shí wèn jiǔ tōng lí yì chuáng,jīn shí dēng dì xìn fēi cháng。
亦从南院看新榜,旋束春关归故乡。yì cóng nán yuàn kàn xīn bǎng,xuán shù chūn guān guī gù xiāng。
水到吴门方见海,树侵闽岭渐无霜。shuǐ dào wú mén fāng jiàn hǎi,shù qīn mǐn lǐng jiàn wú shuāng。
知君已塞平生愿,日与交亲醉几场。zhī jūn yǐ sāi píng shēng yuàn,rì yǔ jiāo qīn zuì jǐ chǎng。

断酒

黄滔

未老先为百病仍,醉杯无计接宾朋。wèi lǎo xiān wèi bǎi bìng réng,zuì bēi wú jì jiē bīn péng。
免遭拽盏郎君谑,还被簪花录事憎。miǎn zāo zhuāi zhǎn láng jūn xuè,hái bèi zān huā lù shì zēng。
丝管合时思索马,池塘晴后独留僧。sī guǎn hé shí sī suǒ mǎ,chí táng qíng hòu dú liú sēng。
何因浇得离肠烂,南浦东门恨不胜。hé yīn jiāo dé lí cháng làn,nán pǔ dōng mén hèn bù shèng。

南海幕和段先辈送韦侍御赴阙

黄滔

树色川光入暮秋,使车西发不胜愁。shù sè chuān guāng rù mù qiū,shǐ chē xī fā bù shèng chóu。
璧连标格惊分散,雪课篇章互唱酬。bì lián biāo gé jīng fēn sàn,xuě kè piān zhāng hù chàng chóu。
魏阙别当飞羽翼,燕台独且占风流。wèi quē bié dāng fēi yǔ yì,yàn tái dú qiě zhàn fēng liú。
满园歌管凉宵月,此后相思几上楼。mǎn yuán gē guǎn liáng xiāo yuè,cǐ hòu xiāng sī jǐ shàng lóu。

寄南海黄尚书

黄滔

五羊城下驻行车,此事如今八载馀。wǔ yáng chéng xià zhù xíng chē,cǐ shì rú jīn bā zài yú。
燕颔已知飞食肉,龙门犹自退为鱼。yàn hàn yǐ zhī fēi shí ròu,lóng mén yóu zì tuì wèi yú。
红楼入夜笙歌合,白社惊秋草木疏。hóng lóu rù yè shēng gē hé,bái shè jīng qiū cǎo mù shū。
西望清光寄消息,万重烟水一封书。xī wàng qīng guāng jì xiāo xī,wàn zhòng yān shuǐ yī fēng shū。

送人往苏州觐其兄

黄滔

阖闾城外越江头,两地烟涛一叶舟。hé lǘ chéng wài yuè jiāng tóu,liǎng dì yān tāo yī yè zhōu。
到日荆枝应便茂,别时珠泪不须流。dào rì jīng zhī yīng biàn mào,bié shí zhū lèi bù xū liú。
迎欢酒醒山当枕,咏古诗成月在楼。yíng huān jiǔ xǐng shān dāng zhěn,yǒng gǔ shī chéng yuè zài lóu。
明日尊前若相问,为言今访赤松游。míng rì zūn qián ruò xiāng wèn,wèi yán jīn fǎng chì sōng yóu。

游东林寺

黄滔

长生犹自重无生,言让仙祠佛寺成。zhǎng shēng yóu zì zhòng wú shēng,yán ràng xiān cí fú sì chéng。
碑折谁忘康乐制,山灵表得远公名。bēi zhé shuí wàng kāng lè zhì,shān líng biǎo dé yuǎn gōng míng。
松形入汉藤萝短,僧语离经耳目清。sōng xíng rù hàn téng luó duǎn,sēng yǔ lí jīng ěr mù qīng。
莫怪迟迟不归去,童年已梦绕林行。mò guài chí chí bù guī qù,tóng nián yǐ mèng rào lín xíng。

赠旌德吕明府

黄滔

渥洼步数太阿姿,争遣王侯不奉知。wò wā bù shù tài ā zī,zhēng qiǎn wáng hóu bù fèng zhī。
花作城池入官处,锦随刀尺少年时。huā zuò chéng chí rù guān chù,jǐn suí dāo chǐ shǎo nián shí。
两衙断狱兼留客,三考论功合树碑。liǎng yá duàn yù jiān liú kè,sān kǎo lùn gōng hé shù bēi。
须信隔帘看刺史,锦章朱绂已葳蕤。xū xìn gé lián kàn cì shǐ,jǐn zhāng zhū fú yǐ wēi ruí。

贺清源仆射新命

黄滔

虽言嵩岳秀崔嵬,少降连枝命世才。suī yán sōng yuè xiù cuī wéi,shǎo jiàng lián zhī mìng shì cái。
南史两荣唯百揆,东闽双拜有三台。nán shǐ liǎng róng wéi bǎi kuí,dōng mǐn shuāng bài yǒu sān tái。
二天在顶家家咏,丹凤衔书岁岁来。èr tiān zài dǐng jiā jiā yǒng,dān fèng xián shū suì suì lái。
虚说古贤龙虎盛,谁攀荆树上金台。xū shuō gǔ xián lóng hǔ shèng,shuí pān jīng shù shàng jīn tái。

浙幕李端公泛建溪

黄滔

越城吴国结良姻,交发芙蓉幕内宾。yuè chéng wú guó jié liáng yīn,jiāo fā fú róng mù nèi bīn。
自顾幽沈槐省迹,得陪清显谏垣臣。zì gù yōu shěn huái shěng jì,dé péi qīng xiǎn jiàn yuán chén。
分题晓并兰舟远,对坐宵听月狖频。fēn tí xiǎo bìng lán zhōu yuǎn,duì zuò xiāo tīng yuè yòu pín。
更爱延平津上过,一双神剑是龙鳞。gèng ài yán píng jīn shàng guò,yī shuāng shén jiàn shì lóng lín。

贻宋评事

黄滔

河阳城里谢城中,入曳长裾出佩铜。hé yáng chéng lǐ xiè chéng zhōng,rù yè zhǎng jū chū pèi tóng。
燕国金台无别客,陶家柳下有清风。yàn guó jīn tái wú bié kè,táo jiā liǔ xià yǒu qīng fēng。
数踪篆隶书新得,一灶屯蒙火细红。shù zōng zhuàn lì shū xīn dé,yī zào tún méng huǒ xì hóng。
时说三吴欲归处,绿波洲渚紫蒲丛。shí shuō sān wú yù guī chù,lǜ bō zhōu zhǔ zǐ pú cóng。

催妆

黄滔

北府迎尘南郡来,莫将芳意更迟回。běi fǔ yíng chén nán jùn lái,mò jiāng fāng yì gèng chí huí。
虽言天上光阴别,且被人间更漏催。suī yán tiān shàng guāng yīn bié,qiě bèi rén jiān gèng lòu cuī。
烟树迥垂连蒂杏,彩童交捧合欢杯。yān shù jiǒng chuí lián dì xìng,cǎi tóng jiāo pěng hé huān bēi。
吹箫不是神仙曲,争引秦娥下凤台。chuī xiāo bù shì shén xiān qū,zhēng yǐn qín é xià fèng tái。

寓题

黄滔

每忆家山即涕零,定须归老旧云扃。měi yì jiā shān jí tì líng,dìng xū guī lǎo jiù yún jiōng。
银河水到人间浊,丹桂枝垂月里馨。yín hé shuǐ dào rén jiān zhuó,dān guì zhī chuí yuè lǐ xīn。
霜雪不飞无翠竹,鲸鲵犹在有青萍。shuāng xuě bù fēi wú cuì zhú,jīng ní yóu zài yǒu qīng píng。
三千九万平生事,却恨南华说北溟。sān qiān jiǔ wàn píng shēng shì,què hèn nán huá shuō běi míng。

伤蒋校书德山

黄滔

谁到双溪溪岸傍,与招魂魄上苍苍。shuí dào shuāng xī xī àn bàng,yǔ zhāo hún pò shàng cāng cāng。
世间无树胜青桂,陇上有花唯白杨。shì jiān wú shù shèng qīng guì,lǒng shàng yǒu huā wéi bái yáng。
秦苑火然新赋在,越城山秀故居荒。qín yuàn huǒ rán xīn fù zài,yuè chéng shān xiù gù jū huāng。
如何万古雕龙手,独是相如识汉皇。rú hé wàn gǔ diāo lóng shǒu,dú shì xiāng rú shí hàn huáng。

寄杨赞图学士

黄滔

东堂第一领春风,时怪关西小骥慵。dōng táng dì yī lǐng chūn fēng,shí guài guān xī xiǎo jì yōng。
华表柱头还有鹤,华歆名下别无龙。huá biǎo zhù tóu hái yǒu hè,huá xīn míng xià bié wú lóng。
君恩凤阁含毫数,诗景珠宫列肆供。jūn ēn fèng gé hán háo shù,shī jǐng zhū gōng liè sì gōng。
今日江南驻舟处,莫言归计为云峰。jīn rì jiāng nán zhù zhōu chù,mò yán guī jì wèi yún fēng。

酬杨学士

黄滔

神仙簿上愧非夫,诏作疑丹两入炉。shén xiān bù shàng kuì fēi fū,zhào zuò yí dān liǎng rù lú。
诗里几曾吟芍药,花中方得见菖蒲。shī lǐ jǐ céng yín sháo yào,huā zhōng fāng dé jiàn chāng pú。
阳春唱后应无曲,明月圆来别是珠。yáng chūn chàng hòu yīng wú qū,míng yuè yuán lái bié shì zhū。
莫下蓬山不回首,东风犹待重抟扶。mò xià péng shān bù huí shǒu,dōng fēng yóu dài zhòng tuán fú。

寄同年李侍郎龟正

黄滔

石门南面泪浪浪,自此东西失帝乡。shí mén nán miàn lèi làng làng,zì cǐ dōng xī shī dì xiāng。
昆璞要疑方卓绝,大鹏须息始开张。kūn pú yào yí fāng zhuó jué,dà péng xū xī shǐ kāi zhāng。
已归天上趋双阙,忽喜人间捧八行。yǐ guī tiān shàng qū shuāng quē,hū xǐ rén jiān pěng bā xíng。
莫道秋霜不滋物,菊花还借后时黄。mò dào qiū shuāng bù zī wù,jú huā hái jiè hòu shí huáng。