古诗词

蔡京

咏子规

蔡京

千年冤魄化为禽,永逐悲风叫远林。qiān nián yuān pò huà wèi qín,yǒng zhú bēi fēng jiào yuǎn lín。
愁血滴花春艳死,月明飘浪冷光沈。chóu xuè dī huā chūn yàn sǐ,yuè míng piāo làng lěng guāng shěn。
凝成紫塞风前泪,惊破红楼梦里心。níng chéng zǐ sāi fēng qián lèi,jīng pò hóng lóu mèng lǐ xīn。
肠断楚词归不得,剑门迢遰蜀江深。cháng duàn chǔ cí guī bù dé,jiàn mén tiáo dì shǔ jiāng shēn。

假节邕交道由吴溪

蔡京

停桡横水中,举目孤烟外。tíng ráo héng shuǐ zhōng,jǔ mù gū yān wài。
借问吴溪人,谁家有山卖。jiè wèn wú xī rén,shuí jiā yǒu shān mài。

责商山四皓

蔡京

秦末家家思逐鹿,商山四皓独忘机。qín mò jiā jiā sī zhú lù,shāng shān sì hào dú wàng jī。
如何鬓发霜相似,更出深山定是非。rú hé bìn fā shuāng xiāng shì,gèng chū shēn shān dìng shì fēi。