古诗词

齐己

剑客

齐己

拔剑绕残樽,歌终便出门。bá jiàn rào cán zūn,gē zhōng biàn chū mén。
西风满天雪,何处报人恩。xī fēng mǎn tiān xuě,hé chù bào rén ēn。
勇死寻常事,轻雠不足论。yǒng sǐ xún cháng shì,qīng chóu bù zú lùn。
翻嫌易水上,细碎动离魂。fān xián yì shuǐ shàng,xì suì dòng lí hún。

白发

齐己

莫染亦莫镊,任从伊满头。mò rǎn yì mò niè,rèn cóng yī mǎn tóu。
白虽无耐药,黑也不禁秋。bái suī wú nài yào,hēi yě bù jìn qiū。
静枕听蝉卧,闲垂看水流。jìng zhěn tīng chán wò,xián chuí kàn shuǐ liú。
浮生未达此,多为尔为愁。fú shēng wèi dá cǐ,duō wèi ěr wèi chóu。

秋兴寄胤

齐己

风声吹竹健,凉气著身轻。fēng shēng chuī zhú jiàn,liáng qì zhù shēn qīng。
谁有闲心去,江边看水行。shuí yǒu xián xīn qù,jiāng biān kàn shuǐ xíng。
村遥红树远,野阔白烟平。cūn yáo hóng shù yuǎn,yě kuò bái yān píng。
试裂芭蕉片,题诗问竺卿。shì liè bā jiāo piàn,tí shī wèn zhú qīng。

野步

齐己

城里无闲处,却寻城外行。chéng lǐ wú xián chù,què xún chéng wài xíng。
田园经雨水,乡国忆桑耕。tián yuán jīng yǔ shuǐ,xiāng guó yì sāng gēng。
傍涧蕨薇老,隔村冈陇横。bàng jiàn jué wēi lǎo,gé cūn gāng lǒng héng。
何穷此心兴,时复鹧鸪声。hé qióng cǐ xīn xīng,shí fù zhè gū shēng。

残春

齐己

三月看无也,芳时此可嗟。sān yuè kàn wú yě,fāng shí cǐ kě jiē。
园林欲向夕,风雨更吹花。yuán lín yù xiàng xī,fēng yǔ gèng chuī huā。
影乱冲人蝶,声繁绕堑蛙。yǐng luàn chōng rén dié,shēng fán rào qiàn wā。
那堪傍杨柳,飞絮满邻家。nà kān bàng yáng liǔ,fēi xù mǎn lín jiā。

酬尚颜

齐己

取尽风骚妙,名高身倍闲。qǔ jǐn fēng sāo miào,míng gāo shēn bèi xián。
久离王者阙,欲向祖师山。jiǔ lí wáng zhě quē,yù xiàng zǔ shī shān。
幕府秋招去,溪邻日望还。mù fǔ qiū zhāo qù,xī lín rì wàng hái。
伊余岂酬敌,来往踏苔斑。yī yú qǐ chóu dí,lái wǎng tà tái bān。

苦热

齐己

云势崄于峰,金流断竹风。yún shì xiǎn yú fēng,jīn liú duàn zhú fēng。
万方应望雨,片景欲焚空。wàn fāng yīng wàng yǔ,piàn jǐng yù fén kōng。
毒害芙蓉死,烦蒸瀑布红。dú hài fú róng sǐ,fán zhēng pù bù hóng。
恩多是团扇,出入画屏中。ēn duō shì tuán shàn,chū rù huà píng zhōng。

送欧阳秀才赴举

齐己

莫疑空手去,无援取高科。mò yí kōng shǒu qù,wú yuán qǔ gāo kē。
直是文章好,争如德行多。zhí shì wén zhāng hǎo,zhēng rú dé xíng duō。
烟霄心一寸,霜雪路千坡。yān xiāo xīn yī cùn,shuāng xuě lù qiān pō。
称意东归后,交亲那喜何。chēng yì dōng guī hòu,jiāo qīn nà xǐ hé。

谢王秀才见示诗卷

齐己

谁见少年心,低摧向苦吟。shuí jiàn shǎo nián xīn,dī cuī xiàng kǔ yín。
后须离影响,得必洞精深。hòu xū lí yǐng xiǎng,dé bì dòng jīng shēn。
道院春苔径,僧楼夏竹林。dào yuàn chūn tái jìng,sēng lóu xià zhú lín。
天如爱才子,何虑未知音。tiān rú ài cái zi,hé lǜ wèi zhī yīn。

送徐秀才之吴

齐己

吴都霸道昌,才子去观光。wú dōu bà dào chāng,cái zi qù guān guāng。
望阙云天近,朝宗水路长。wàng quē yún tiān jìn,cháo zōng shuǐ lù zhǎng。
海门收片雨,建业泊残阳。hǎi mén shōu piàn yǔ,jiàn yè pō cán yáng。
欲问淮王信,仙都即帝乡。yù wèn huái wáng xìn,xiān dōu jí dì xiāng。

独院偶作

齐己

风篁清一院,坐卧润肌肤。fēng huáng qīng yī yuàn,zuò wò rùn jī fū。
此境终抛去,邻房肯信无。cǐ jìng zhōng pāo qù,lín fáng kěn xìn wú。
身非王者役,门是祖师徒。shēn fēi wáng zhě yì,mén shì zǔ shī tú。
毕竟伊云鸟,从来我友于。bì jìng yī yún niǎo,cóng lái wǒ yǒu yú。

酬元员外见寄

齐己

僻巷谁相访,风篱翠蔓牵。pì xiàng shuí xiāng fǎng,fēng lí cuì màn qiān。
易中通性命,贫里过流年。yì zhōng tōng xìng mìng,pín lǐ guò liú nián。
且有吟情挠,都无俗事煎。qiě yǒu yín qíng náo,dōu wú sú shì jiān。
时闻得新意,多是此忘缘。shí wén dé xīn yì,duō shì cǐ wàng yuán。

寄文秀大师

齐己

皎然灵一时,还有屈于诗。jiǎo rán líng yī shí,hái yǒu qū yú shī。
世岂无英主,天何惜大师。shì qǐ wú yīng zhǔ,tiān hé xī dà shī。
道终归正始,心莫问多岐。dào zhōng guī zhèng shǐ,xīn mò wèn duō qí。
览卷堪惊立,贞风喜未衰。lǎn juǎn kān jīng lì,zhēn fēng xǐ wèi shuāi。

谢兴公上人寄山水簇子

齐己

半幅古潺颜,看来心意闲。bàn fú gǔ chán yán,kàn lái xīn yì xián。
何须寻鸟道,即此出人间。hé xū xún niǎo dào,jí cǐ chū rén jiān。
巘暮疑啼狖,松深认掩关。yǎn mù yí tí yòu,sōng shēn rèn yǎn guān。
知君远相惠,免我忆归山。zhī jūn yuǎn xiāng huì,miǎn wǒ yì guī shān。

酬微上人

齐己

古律皆深妙,新吟复造微。gǔ lǜ jiē shēn miào,xīn yín fù zào wēi。
搜难穷月窟,琢苦尽天机。sōu nán qióng yuè kū,zuó kǔ jǐn tiān jī。
晚桧清蝉咽,寒江白鸟飞。wǎn guì qīng chán yàn,hán jiāng bái niǎo fēi。
他年旧山去,为子远携归。tā nián jiù shān qù,wèi zi yuǎn xié guī。

同光岁送人及第东归

齐己

西笑道何光,新朝旧桂堂。xī xiào dào hé guāng,xīn cháo jiù guì táng。
春官如白傅,内试似文皇。chūn guān rú bái fù,nèi shì shì wén huáng。
变化龙三十,升腾凤一行。biàn huà lóng sān shí,shēng téng fèng yī xíng。
还家几多兴,满袖月中香。hái jiā jǐ duō xīng,mǎn xiù yuè zhōng xiāng。

寄江居耿处士

齐己

野癖虽相似,生涯即不同。yě pǐ suī xiāng shì,shēng yá jí bù tóng。
红霞禅石上,明月钓船中。hóng xiá chán shí shàng,míng yuè diào chuán zhōng。
醉倒芦花白,吟缘蓼岸红。zuì dào lú huā bái,yín yuán liǎo àn hóng。
相思何以寄,吾道本空空。xiāng sī hé yǐ jì,wú dào běn kōng kōng。

病起二首

齐己

一卧四十日,起来秋气深。yī wò sì shí rì,qǐ lái qiū qì shēn。
已甘长逝魄,还见旧交心。yǐ gān zhǎng shì pò,hái jiàn jiù jiāo xīn。
撑拄筇犹重,枝梧力未任。chēng zhǔ qióng yóu zhòng,zhī wú lì wèi rèn。
终将此形陋,归死故丘林。zhōng jiāng cǐ xíng lòu,guī sǐ gù qiū lín。

病起二首

齐己

秋风已伤骨,更带竹声吹。qiū fēng yǐ shāng gǔ,gèng dài zhú shēng chuī。
抱疾关门久,扶羸傍砌时。bào jí guān mén jiǔ,fú léi bàng qì shí。
无生即不可,有死必相随。wú shēng jí bù kě,yǒu sǐ bì xiāng suí。
除却归真觉,何由拟免之。chú què guī zhēn jué,hé yóu nǐ miǎn zhī。

送中观进公归巴陵

齐己

一论破双空,持行大国中。yī lùn pò shuāng kōng,chí xíng dà guó zhōng。
不知从此去,何处挫邪宗。bù zhī cóng cǐ qù,hé chù cuò xié zōng。
昼雨悬帆黑,残阳泊岛红。zhòu yǔ xuán fān hēi,cán yáng pō dǎo hóng。
应游到㴩岸,相忆绕茶丛。yīng yóu dào yōng àn,xiāng yì rào chá cóng。
7541234567»