古诗词

刘得仁

赠敬晊助教二首

刘得仁

街西静观求居处,不到权门到寺频。jiē xī jìng guān qiú jū chù,bù dào quán mén dào sì pín。
禁掖人知连状荐,国庠官满一家贫。jìn yē rén zhī lián zhuàng jiàn,guó xiáng guān mǎn yī jiā pín。
清仪称是蓬瀛客,直气堪为谏诤臣。qīng yí chēng shì péng yíng kè,zhí qì kān wèi jiàn zhèng chén。
自顾无成年渐长,报恩惟愿杀微身。zì gù wú chéng nián jiàn zhǎng,bào ēn wéi yuàn shā wēi shēn。

送祖山人归山

刘得仁

独来朝市笑浮云,却忆烟霞出帝城。dú lái cháo shì xiào fú yún,què yì yān xiá chū dì chéng。
不说金丹能点化,空教弟子学长生。bù shuō jīn dān néng diǎn huà,kōng jiào dì zi xué zhǎng shēng。
壶中泻酒看云影,洞里逢师下鹤迎。hú zhōng xiè jiǔ kàn yún yǐng,dòng lǐ féng shī xià hè yíng。
料得仙家玉牌上,已镌白日上升名。liào dé xiān jiā yù pái shàng,yǐ juān bái rì shàng shēng míng。

题新栽小松

刘得仁

满庭萧飒皆凡木,岂得飕飗似石溪。mǎn tíng xiāo sà jiē fán mù,qǐ dé sōu liú shì shí xī。
雪夜枝柯疑画出,月中长短共人齐。xuě yè zhī kē yí huà chū,yuè zhōng zhǎng duǎn gòng rén qí。
未知何日干天及,恐到秋来被鹤栖。wèi zhī hé rì gàn tiān jí,kǒng dào qiū lái bèi hè qī。
却向旧山寻得处,白云根蕟觅应迷。què xiàng jiù shān xún dé chù,bái yún gēn fà mì yīng mí。

悲老宫人

刘得仁

白发宫娃不解悲,满头犹自插花枝。bái fā gōng wá bù jiě bēi,mǎn tóu yóu zì chā huā zhī。
曾缘玉貌君王宠,准拟人看似旧时。céng yuán yù mào jūn wáng chǒng,zhǔn nǐ rén kàn shì jiù shí。

村中闲步

刘得仁

闲共野人临野水,新秋高树挂清晖。xián gòng yě rén lín yě shuǐ,xīn qiū gāo shù guà qīng huī。
不知尘里无穷事,白鸟双飞入翠微。bù zhī chén lǐ wú qióng shì,bái niǎo shuāng fēi rù cuì wēi。

省试日上崔侍郎四首

刘得仁

衣上年年泪血痕,只将怀抱诉乾坤。yī shàng nián nián lèi xuè hén,zhǐ jiāng huái bào sù qián kūn。
如今主圣臣贤日,岂致人间一物冤。rú jīn zhǔ shèng chén xián rì,qǐ zhì rén jiān yī wù yuān。

省试日上崔侍郎四首

刘得仁

如病如痴二十秋,求名难得又难休。rú bìng rú chī èr shí qiū,qiú míng nán dé yòu nán xiū。
回看骨肉须堪耻,一著麻衣便白头。huí kàn gǔ ròu xū kān chǐ,yī zhù má yī biàn bái tóu。

省试日上崔侍郎四首

刘得仁

戚里称儒愧小才,礼闱公道此时开。qī lǐ chēng rú kuì xiǎo cái,lǐ wéi gōng dào cǐ shí kāi。
他人何事虚相指,明主无私不是媒。tā rén hé shì xū xiāng zhǐ,míng zhǔ wú sī bù shì méi。

省试日上崔侍郎四首

刘得仁

方寸终朝似火然,为求白日上青天。fāng cùn zhōng cháo shì huǒ rán,wèi qiú bái rì shàng qīng tiān。
自嗟辜负平生眼,不识春光二十年。zì jiē gū fù píng shēng yǎn,bù shí chūn guāng èr shí nián。

秋夜

刘得仁

秋气满堂孤烛冷,清宵无寐忆山归。qiū qì mǎn táng gū zhú lěng,qīng xiāo wú mèi yì shān guī。
窗前月过三更后,细竹吟风似雨微。chuāng qián yuè guò sān gèng hòu,xì zhú yín fēng shì yǔ wēi。

贾妇怨

刘得仁

嫁与商人头欲白,未曾一日得双行。jià yǔ shāng rén tóu yù bái,wèi céng yī rì dé shuāng xíng。
任君逐利轻江海,莫把风涛似妾轻。rèn jūn zhú lì qīng jiāng hǎi,mò bǎ fēng tāo shì qiè qīng。

寄友人

刘得仁

风飒沉思眼忽开,尘埃污得是庸才。fēng sà chén sī yǎn hū kāi,chén āi wū dé shì yōng cái。
那堪更见巢松鹤,飞入青云不下来。nà kān gèng jiàn cháo sōng hè,fēi rù qīng yún bù xià lái。

晏起

刘得仁

日过辰时犹在梦,客来应笑也求名。rì guò chén shí yóu zài mèng,kè lái yīng xiào yě qiú míng。
浮生自得长高枕,不向人间与命争。fú shēng zì dé zhǎng gāo zhěn,bù xiàng rén jiān yǔ mìng zhēng。

马上别单于刘评事

刘得仁

庙谋宏远人难测,公主生还帝感深。miào móu hóng yuǎn rén nán cè,gōng zhǔ shēng hái dì gǎn shēn。
天下底平须共喜,一时闲事莫惊心。tiān xià dǐ píng xū gòng xǐ,yī shí xián shì mò jīng xīn。

赠从弟谷

刘得仁

此世荣枯岂足惊,相逢惟要眼长青。cǐ shì róng kū qǐ zú jīng,xiāng féng wéi yào yǎn zhǎng qīng。
从来不爱三闾死,今日凭君莫独醒。cóng lái bù ài sān lǘ sǐ,jīn rì píng jūn mò dú xǐng。

别山居

刘得仁

万壑千岩景象开,登临未足又须回。wàn hè qiān yán jǐng xiàng kāi,dēng lín wèi zú yòu xū huí。
凭师莫断松间路,秋月圆时弟子来。píng shī mò duàn sōng jiān lù,qiū yuè yuán shí dì zi lái。

赠道人

刘得仁

长在城中无定业,卖丹磨镜两途贫。zhǎng zài chéng zhōng wú dìng yè,mài dān mó jìng liǎng tú pín。
三山来往寻常事,不省曾惊市井人。sān shān lái wǎng xún cháng shì,bù shěng céng jīng shì jǐng rén。

对月寄同志

刘得仁

霜满中庭月在林,塞鸿频过又更深。shuāng mǎn zhōng tíng yuè zài lín,sāi hóng pín guò yòu gèng shēn。
支颐不语相思坐,料得君心似我心。zhī yí bù yǔ xiāng sī zuò,liào dé jūn xīn shì wǒ xīn。

忆鹤

刘得仁

白丝翎羽丹砂顶,晓度秋烟出翠微。bái sī líng yǔ dān shā dǐng,xiǎo dù qiū yān chū cuì wēi。
来向孤松枝上立,见人吟苦却高飞。lái xiàng gū sōng zhī shàng lì,jiàn rén yín kǔ què gāo fēi。

监试莲花峰

刘得仁

太华万馀重,岧峣只此峰。tài huá wàn yú zhòng,tiáo yáo zhǐ cǐ fēng。
当秋倚寥泬,入望似芙蓉。dāng qiū yǐ liáo jué,rù wàng shì fú róng。
翠拔千寻直,青危一朵秾。cuì bá qiān xún zhí,qīng wēi yī duǒ nóng。
气分毛女秀,灵有羽人踪。qì fēn máo nǚ xiù,líng yǒu yǔ rén zōng。
倒影侵官路,流香激庙松。dào yǐng qīn guān lù,liú xiāng jī miào sōng。
尘埃终不及,车马自憧憧。chén āi zhōng bù jí,chē mǎ zì chōng chōng。
119123456