古诗词

冯道

天道

五代十国 冯道

穷达皆由命,何劳发叹声。qióng dá jiē yóu mìng,hé láo fā tàn shēng。
但知行好事,莫要问前程。dàn zhī xíng hǎo shì,mò yào wèn qián chéng。
冬去冰须泮,春来草自生。dōng qù bīng xū pàn,chūn lái cǎo zì shēng。
请君观此理,天道甚分明。qǐng jūn guān cǐ lǐ,tiān dào shén fēn míng。

偶作

五代十国 冯道

莫为危时便怆神,前程往往有期因。mò wèi wēi shí biàn chuàng shén,qián chéng wǎng wǎng yǒu qī yīn。
须知海岳归明主,未必乾坤陷吉人。xū zhī hǎi yuè guī míng zhǔ,wèi bì qián kūn xiàn jí rén。
道德几时曾去世,舟车何处不通津?dào dé jǐ shí céng qù shì,zhōu chē hé chù bù tōng jīn?
但教方寸无诸恶,狼虎丛中也立身。dàn jiào fāng cùn wú zhū è,láng hǔ cóng zhōng yě lì shēn。

北使还京作

五代十国 冯道

去年今日奉皇华,只为朝廷不为家。qù nián jīn rì fèng huáng huá,zhǐ wèi cháo tíng bù wèi jiā。
殿上一杯天子泣,门前双节国人嗟。diàn shàng yī bēi tiān zi qì,mén qián shuāng jié guó rén jiē。
龙荒冬往时时雪,兔苑春归处处花。lóng huāng dōng wǎng shí shí xuě,tù yuàn chūn guī chù chù huā。
上下一行如骨肉,几人身死掩风沙。shàng xià yī xíng rú gǔ ròu,jǐ rén shēn sǐ yǎn fēng shā。

放鱼书所钥户

五代十国 冯道

高却垣墙钥却门,监丞从此罢垂纶。gāo què yuán qiáng yào què mén,jiān chéng cóng cǐ bà chuí lún。
池中鱼鳖应相贺,从此方知有主人。chí zhōng yú biē yīng xiāng hè,cóng cǐ fāng zhī yǒu zhǔ rén。

赠窦十

五代十国 冯道

燕山窦十郎,教子有义方。yàn shān dòu shí láng,jiào zi yǒu yì fāng。
灵椿一株老,丹桂五枝芳。líng chūn yī zhū lǎo,dān guì wǔ zhī fāng。