古诗词

苏轼

八月十五日看潮五绝

苏轼

定知玉兔十分圆,已作霜风九月寒。dìng zhī yù tù shí fēn yuán,yǐ zuò shuāng fēng jiǔ yuè hán。
寄语重门休上钥,夜潮留向月中看。jì yǔ zhòng mén xiū shàng yào,yè cháo liú xiàng yuè zhōng kàn。

八月十五日看潮五绝

苏轼

万人鼓噪慑吴侬,犹是浮江老阿童。wàn rén gǔ zào shè wú nóng,yóu shì fú jiāng lǎo ā tóng。
欲识潮头高几许,越山浑在浪花中。yù shí cháo tóu gāo jǐ xǔ,yuè shān hún zài làng huā zhōng。

八月十五日看潮五绝

苏轼

江边身世两悠悠,久与沧波共白头。jiāng biān shēn shì liǎng yōu yōu,jiǔ yǔ cāng bō gòng bái tóu。
造物亦知人易老,故教江水向西流。zào wù yì zhī rén yì lǎo,gù jiào jiāng shuǐ xiàng xī liú。

八月十五日看潮五绝

苏轼

吴儿生长狎涛渊,冒利轻生不自怜。wú ér shēng zhǎng xiá tāo yuān,mào lì qīng shēng bù zì lián。
东海若知明主意,应教斥卤变桑田。dōng hǎi ruò zhī míng zhǔ yì,yīng jiào chì lǔ biàn sāng tián。

八月十五日看潮五绝

苏轼

江神河伯两醯鸡,海若东来气吐霓。jiāng shén hé bó liǎng xī jī,hǎi ruò dōng lái qì tǔ ní。
安得夫差水犀手,三千强弩射潮低。ān dé fū chà shuǐ xī shǒu,sān qiān qiáng nǔ shè cháo dī。

临安三绝将军树

苏轼

阿坚泽畔菰蒲节,玄德墙头羽葆桑。ā jiān zé pàn gū pú jié,xuán dé qiáng tóu yǔ bǎo sāng。
不会世间闲草木,与人何事管兴亡。bù huì shì jiān xián cǎo mù,yǔ rén hé shì guǎn xīng wáng。

临安三绝将军树

苏轼

楚人休笑沐猴冠,越俗徒夸翁子贤。chǔ rén xiū xiào mù hóu guān,yuè sú tú kuā wēng zi xián。
五百年间异人出,尽将锦绣裹山川。wǔ bǎi nián jiān yì rén chū,jǐn jiāng jǐn xiù guǒ shān chuān。

临安三绝将军树

苏轼

山鸡舞破半岩云,菱叶开残野水春。shān jī wǔ pò bàn yán yún,líng yè kāi cán yě shuǐ chūn。
应笑武都山下土,枉教明月殉佳人。yīng xiào wǔ dōu shān xià tǔ,wǎng jiào míng yuè xùn jiā rén。

游诸佛舍,一日饮酽茶七盏,戏书勤师壁

苏轼

示病维摩元不病,在家灵运已忘家。shì bìng wéi mó yuán bù bìng,zài jiā líng yùn yǐ wàng jiā。
何须魏帝一丸药,且尽卢仝七碗茶。hé xū wèi dì yī wán yào,qiě jǐn lú tóng qī wǎn chá。

九日,舟中望见有美堂上鲁少卿饮,以诗戏之,二首

苏轼

指点云间数点红,笙歌正拥紫髯翁。zhǐ diǎn yún jiān shù diǎn hóng,shēng gē zhèng yōng zǐ rán wēng。
谁知爱酒龙山客,却在渔舟一叶中。shuí zhī ài jiǔ lóng shān kè,què zài yú zhōu yī yè zhōng。

九日,舟中望见有美堂上鲁少卿饮,以诗戏之,二首

苏轼

西阁珠帘卷落晖,水沉烟断佩声微。xī gé zhū lián juǎn luò huī,shuǐ chén yān duàn pèi shēng wēi。
遥知通德凄凉甚,拥髻无言怨未归。yáo zhī tōng dé qī liáng shén,yōng jì wú yán yuàn wèi guī。

元翰少卿宠惠谷帘水一器、龙团二枚,仍以新诗为贶,叹味不已,次韵奉和

苏轼

岩垂匹练千丝落,雷起双龙万物春。yán chuí pǐ liàn qiān sī luò,léi qǐ shuāng lóng wàn wù chūn。
此水此茶俱第一,共成三绝鉴中人。cǐ shuǐ cǐ chá jù dì yī,gòng chéng sān jué jiàn zhōng rén。

书双竹湛师房二首

苏轼

我本西湖一钓舟,意嫌高屋冷飕飕。wǒ běn xī hú yī diào zhōu,yì xián gāo wū lěng sōu sōu。
羡师此室才方丈,一炷清香尽日留。xiàn shī cǐ shì cái fāng zhàng,yī zhù qīng xiāng jǐn rì liú。

书双竹湛师房二首

苏轼

暮鼓朝钟自击撞,闭门孤枕对残釭。mù gǔ cháo zhōng zì jī zhuàng,bì mén gū zhěn duì cán gāng。
白灰旋拨通红火,卧听萧萧雨打窗。bái huī xuán bō tōng hóng huǒ,wò tīng xiāo xiāo yǔ dǎ chuāng。

观子玉郎中草圣

苏轼

柳侯运笔如电闪,子云寒悴羊欣俭。liǔ hóu yùn bǐ rú diàn shǎn,zi yún hán cuì yáng xīn jiǎn。
百斛明珠便可扛,此书非我谁能双。bǎi hú míng zhū biàn kě káng,cǐ shū fēi wǒ shuí néng shuāng。

和述古冬日牡丹四首

苏轼

一朵妖红翠欲流,春光回照雪霜羞。yī duǒ yāo hóng cuì yù liú,chūn guāng huí zhào xuě shuāng xiū。
化工只欲呈新巧,不放闲花得少休。huà gōng zhǐ yù chéng xīn qiǎo,bù fàng xián huā dé shǎo xiū。

和述古冬日牡丹四首

苏轼

花开时节雨连风,却向霜馀染烂红。huā kāi shí jié yǔ lián fēng,què xiàng shuāng yú rǎn làn hóng。
漏泄春光私一物,此心未信出天工。lòu xiè chūn guāng sī yī wù,cǐ xīn wèi xìn chū tiān gōng。

和述古冬日牡丹四首

苏轼

当时只道鹤林仙,解遣秋光发杜鹃。dāng shí zhǐ dào hè lín xiān,jiě qiǎn qiū guāng fā dù juān。
谁信诗能回造化,直教霜蘖放春妍。shuí xìn shī néng huí zào huà,zhí jiào shuāng niè fàng chūn yán。

和述古冬日牡丹四首

苏轼

不分清霜入小园,故将诗律变寒暄。bù fēn qīng shuāng rù xiǎo yuán,gù jiāng shī lǜ biàn hán xuān。
使君欲见蓝关咏,更倩韩郎为染根。shǐ jūn yù jiàn lán guān yǒng,gèng qiàn hán láng wèi rǎn gēn。

成都进士杜暹伯升,出家,名法通,往来吴中

苏轼

欲识当年杜伯升,飘然云水一孤僧。yù shí dāng nián dù bó shēng,piāo rán yún shuǐ yī gū sēng。
若教俯首随缰锁,料得如今似我能。ruò jiào fǔ shǒu suí jiāng suǒ,liào dé rú jīn shì wǒ néng。