古诗词

秦观

秋日三首

秦观

连卷雌蜺挂西楼,逐雨追晴意未休。lián juǎn cí ní guà xī lóu,zhú yǔ zhuī qíng yì wèi xiū。
安得万妆相向舞,酒酣聊把作缠头。ān dé wàn zhuāng xiāng xiàng wǔ,jiǔ hān liáo bǎ zuò chán tóu。

次韵子由召伯埭见别三首

秦观

孤蓬短榜溯河流,无赖寒侵紫绮裘。gū péng duǎn bǎng sù hé liú,wú lài hán qīn zǐ qǐ qiú。
召伯埭南春欲尽,为公重赋畔牢愁。zhào bó dài nán chūn yù jǐn,wèi gōng zhòng fù pàn láo chóu。

次韵子由召伯埭见别三首

秦观

青荧灯火照深更,逐客舟航冷似冰。qīng yíng dēng huǒ zhào shēn gèng,zhú kè zhōu háng lěng shì bīng。
到处故应山作主,随方还有月为朋。dào chù gù yīng shān zuò zhǔ,suí fāng hái yǒu yuè wèi péng。

次韵子由召伯埭见别三首

秦观

冠盖纷纷不我谋,掩关聊与古人游。guān gài fēn fēn bù wǒ móu,yǎn guān liáo yǔ gǔ rén yóu。
会须匹马淮西去,云巘风溪遂所求。huì xū pǐ mǎ huái xī qù,yún yǎn fēng xī suì suǒ qiú。

还自广陵四首

秦观

薄茶便当乌程酒,短艇聊充下泽车。báo chá biàn dāng wū chéng jiǔ,duǎn tǐng liáo chōng xià zé chē。
坟墓去家无百里,往来仍不废观书。fén mù qù jiā wú bǎi lǐ,wǎng lái réng bù fèi guān shū。

还自广陵四首

秦观

南北悠悠三十年,谢公遗埭故依然。nán běi yōu yōu sān shí nián,xiè gōng yí dài gù yī rán。
欲论旧事无人共,卧听钟鱼古寺边。yù lùn jiù shì wú rén gòng,wò tīng zhōng yú gǔ sì biān。

还自广陵四首

秦观

邗沟缭绕上云空,坐阻层冰不得通。hán gōu liáo rào shàng yún kōng,zuò zǔ céng bīng bù dé tōng。
赖有东风可人意,为开明镜玉奁中。lài yǒu dōng fēng kě rén yì,wèi kāi míng jìng yù lián zhōng。

还自广陵四首

秦观

天寒水鸟自相依,十百为群戏落晖。tiān hán shuǐ niǎo zì xiāng yī,shí bǎi wèi qún xì luò huī。
过尽行人都不起,忽闻水响一齐飞。guò jǐn xíng rén dōu bù qǐ,hū wén shuǐ xiǎng yī qí fēi。

元日立春三绝

秦观

此度春非草草回,美人休著剪刀催。cǐ dù chūn fēi cǎo cǎo huí,měi rén xiū zhù jiǎn dāo cuī。
直须残腊十分尽,始共新年一并来。zhí xū cán là shí fēn jǐn,shǐ gòng xīn nián yī bìng lái。

元日立春三绝

秦观

发春献岁偶然同,新历观天最有功。fā chūn xiàn suì ǒu rán tóng,xīn lì guān tiān zuì yǒu gōng。
头上两般幡胜影,一时飞入酒杯中。tóu shàng liǎng bān fān shèng yǐng,yī shí fēi rù jiǔ bēi zhōng。

元日立春三绝

秦观

摄提东直斗杓寒,骤觉中原气象宽。shè tí dōng zhí dòu biāo hán,zhòu jué zhōng yuán qì xiàng kuān。
天为两宫同号令,不教春岁各开端。tiān wèi liǎng gōng tóng hào lìng,bù jiào chūn suì gè kāi duān。

次韵宋履中题李侯檀栾亭

秦观

阴阴数亩箨龙稠,亭外危通一径幽。yīn yīn shù mǔ tuò lóng chóu,tíng wài wēi tōng yī jìng yōu。
颇似竹林当日集,酒狂莫笑阮陈留。pǒ shì zhú lín dāng rì jí,jiǔ kuáng mò xiào ruǎn chén liú。

题法海平阇黎

秦观

寒食山州百色喧,春风花雨暗川原。hán shí shān zhōu bǎi sè xuān,chūn fēng huā yǔ àn chuān yuán。
因循移病依香火,写得弥陀七万言。yīn xún yí bìng yī xiāng huǒ,xiě dé mí tuó qī wàn yán。

留别平阇黎

秦观

缘尽山城且不归,此生相见了无期。yuán jǐn shān chéng qiě bù guī,cǐ shēng xiāng jiàn le wú qī。
保持异日莲花上,重说如今结社时。bǎo chí yì rì lián huā shàng,zhòng shuō rú jīn jié shè shí。

吕与叔挽章四首其三

秦观

追惟献岁发春间,和我新诗忆故山。zhuī wéi xiàn suì fā chūn jiān,hé wǒ xīn shī yì gù shān。
今日始知诗是谶,魂兮应已度函关。jīn rì shǐ zhī shī shì chèn,hún xī yīng yǐ dù hán guān。

吕与叔挽章四首其三

秦观

风流云散了无馀,天禄空存旧直庐。fēng liú yún sàn le wú yú,tiān lù kōng cún jiù zhí lú。
小吏独来开锁钥,案头尘满校残书。xiǎo lì dú lái kāi suǒ yào,àn tóu chén mǎn xiào cán shū。

孙莘老挽词四首

秦观

同功一体尽调元,独抱沉疴反故园。tóng gōng yī tǐ jǐn diào yuán,dú bào chén kē fǎn gù yuán。
壶遂暮年非不遇,人生到此可忘言。hú suì mù nián fēi bù yù,rén shēng dào cǐ kě wàng yán。

孙莘老挽词四首

秦观

青春芸阁妙文词,进读金华鬓若丝。qīng chūn yún gé miào wén cí,jìn dú jīn huá bìn ruò sī。
转守七州多异政,奉常处处有房祠。zhuǎn shǒu qī zhōu duō yì zhèng,fèng cháng chù chù yǒu fáng cí。

孙莘老挽词四首

秦观

月旦尝居第一评,立朝风采照公卿。yuè dàn cháng jū dì yī píng,lì cháo fēng cǎi zhào gōng qīng。
门生故吏知多少,尽向碑阴刻姓名。mén shēng gù lì zhī duō shǎo,jǐn xiàng bēi yīn kè xìng míng。

孙莘老挽词四首

秦观

华屋丘山可柰何,百年光景一投梭。huá wū qiū shān kě nài hé,bǎi nián guāng jǐng yī tóu suō。
故人唯有羊昙在,恸哭西州不忍歌。gù rén wéi yǒu yáng tán zài,tòng kū xī zhōu bù rěn gē。