古诗词

朱淑真

自责二首(其一)

朱淑真

女子弄文诚可罪,那堪咏月更吟风。nǚ zi nòng wén chéng kě zuì,nà kān yǒng yuè gèng yín fēng。
磨穿铁砚成何事,绣折金针却有功。mó chuān tiě yàn chéng hé shì,xiù zhé jīn zhēn què yǒu gōng。

自责二首(其二)

朱淑真

闷无消遣只看诗,又见诗中话别离。mèn wú xiāo qiǎn zhǐ kàn shī,yòu jiàn shī zhōng huà bié lí。
添得情怀转萧索,如知伶俐不如痴。tiān dé qíng huái zhuǎn xiāo suǒ,rú zhī líng lì bù rú chī。

浴罢

朱淑真

浴罢云鬟乱不梳,清癯无力气方苏。yù bà yún huán luàn bù shū,qīng qú wú lì qì fāng sū。
坐来始觉神魂定,尚怯凉风到坐隅。zuò lái shǐ jué shén hún dìng,shàng qiè liáng fēng dào zuò yú。

宴谢夫人堂

朱淑真

竹引清风入酒卮,森森凉气暗侵肌。zhú yǐn qīng fēng rù jiǔ zhī,sēn sēn liáng qì àn qīn jī。
冰峦四叠浑无暑,不似人间六月时。bīng luán sì dié hún wú shǔ,bù shì rén jiān liù yuè shí。

吊林和靖二者

朱淑真

不见孤山处士星,西湖风月为谁清。bù jiàn gū shān chù shì xīng,xī hú fēng yuè wèi shuí qīng。
当时寂寞冰霜下,两句诗成万古名。dāng shí jì mò bīng shuāng xià,liǎng jù shī chéng wàn gǔ míng。

吊林和靖二者

朱淑真

短篷载影夜归时,月白风清易得诗。duǎn péng zài yǐng yè guī shí,yuè bái fēng qīng yì dé shī。
不识酌泉拈菊意,一庭寒翠蔼空祠。bù shí zhuó quán niān jú yì,yī tíng hán cuì ǎi kōng cí。

答求谱

朱淑真

雨好解开花百结,风恬扶起柳三眠。yǔ hǎo jiě kāi huā bǎi jié,fēng tián fú qǐ liǔ sān mián。
春醲酽处多伤感,那得心情事管弦。chūn nóng yàn chù duō shāng gǎn,nà dé xīn qíng shì guǎn xián。

新春二绝

朱淑真

雪从庾岭梅中尽,春向隋提柳上来。xuě cóng yǔ lǐng méi zhōng jǐn,chūn xiàng suí tí liǔ shàng lái。
多少园林正萧索,纷纷争逐趁时开。duō shǎo yuán lín zhèng xiāo suǒ,fēn fēn zhēng zhú chèn shí kāi。

新春二绝

朱淑真

黄宫阳气几潜伸,玉管吹灰适报春。huáng gōng yáng qì jǐ qián shēn,yù guǎn chuī huī shì bào chūn。
天子只知农事重,躬耕端的为吾民。tiān zi zhǐ zhī nóng shì zhòng,gōng gēng duān de wèi wú mín。

春日亭上观鱼

朱淑真

春暖长江水正清,洋洋得意漾波生。chūn nuǎn zhǎng jiāng shuǐ zhèng qīng,yáng yáng dé yì yàng bō shēng。
非无欲透龙门志,只待新雷震一声。fēi wú yù tòu lóng mén zhì,zhǐ dài xīn léi zhèn yī shēng。

春昼偶成

朱淑真

默默深闺掩昼关,简编盈案小窗寒。mò mò shēn guī yǎn zhòu guān,jiǎn biān yíng àn xiǎo chuāng hán。
却嗟流水琴中意,难向人前取次弹。què jiē liú shuǐ qín zhōng yì,nán xiàng rén qián qǔ cì dàn。

立春日妆成宜春花

朱淑真

青幡碧胜缕金文,柳色梅花逐指新。qīng fān bì shèng lǚ jīn wén,liǔ sè méi huā zhú zhǐ xīn。
却笑尚为儿女态,宝刀剪彩强为春。què xiào shàng wèi ér nǚ tài,bǎo dāo jiǎn cǎi qiáng wèi chūn。

春晓杂兴

朱淑真

挑尽残灯梦欲迷,子规催月小楼西。tiāo jǐn cán dēng mèng yù mí,zi guī cuī yuè xiǎo lóu xī。
纱窗偷眼天将晓,无数宿禽花下啼。shā chuāng tōu yǎn tiān jiāng xiǎo,wú shù sù qín huā xià tí。

寒食咏怀

朱淑真

淮南寒食更风流,丝管纷纷逐胜游。huái nán hán shí gèng fēng liú,sī guǎn fēn fēn zhú shèng yóu。
春色眼前无限好,思亲怀土自多愁。chūn sè yǎn qián wú xiàn hǎo,sī qīn huái tǔ zì duō chóu。

春燕

朱淑真

帘前日暖翩翩过,帘外风轻对对斜。lián qián rì nuǎn piān piān guò,lián wài fēng qīng duì duì xié。
偏是社来还社去,年年不见蜡梅花。piān shì shè lái hái shè qù,nián nián bù jiàn là méi huā。

春夜感怀

朱淑真

清江碧草两悠悠,各自风流一种愁。qīng jiāng bì cǎo liǎng yōu yōu,gè zì fēng liú yī zhǒng chóu。
正是落花寒食夜,夜深无伴倚空楼。zhèng shì luò huā hán shí yè,yè shēn wú bàn yǐ kōng lóu。

独坐感春

朱淑真

翠密藏鸦绿柳提,伤春懒矣步桃溪。cuì mì cáng yā lǜ liǔ tí,shāng chūn lǎn yǐ bù táo xī。
梦回窗下日当午,鶗鴂一声林外啼。mèng huí chuāng xià rì dāng wǔ,tí jué yī shēng lín wài tí。

暮春有感

朱淑真

倦对飘零满径花,静闻春水闹鸣蛙。juàn duì piāo líng mǎn jìng huā,jìng wén chūn shuǐ nào míng wā。
故人何处草空碧,撩乱寸心天一涯。gù rén hé chù cǎo kōng bì,liāo luàn cùn xīn tiān yī yá。

夏日作

朱淑真

东风迤逦转南风,万物全归长养功。dōng fēng yí lǐ zhuǎn nán fēng,wàn wù quán guī zhǎng yǎng gōng。
舜岂无心阜民俗,薰薰歌入五弦中。shùn qǐ wú xīn fù mín sú,xūn xūn gē rù wǔ xián zhōng。

暑月独眠

朱淑真

纱幮困卧日初长,解却红裙小罩凉。shā chú kùn wò rì chū zhǎng,jiě què hóng qún xiǎo zhào liáng。
一篆炉烟笼午枕,冰肌生汗白莲香。yī zhuàn lú yān lóng wǔ zhěn,bīng jī shēng hàn bái lián xiāng。