古诗词

晁补之

东皋十首

晁补之

屋名尽挂陶家榜,人物应惭菊畔身。wū míng jǐn guà táo jiā bǎng,rén wù yīng cán jú pàn shēn。
解作文章肯归去,不应陶后说无人。jiě zuò wén zhāng kěn guī qù,bù yīng táo hòu shuō wú rén。

东皋十首

晁补之

郭外朝阳一卷斜,青槐厅事带丘麻。guō wài cháo yáng yī juǎn xié,qīng huái tīng shì dài qiū má。
路逢扶辔双童问,不是城东太尉家。lù féng fú pèi shuāng tóng wèn,bù shì chéng dōng tài wèi jiā。

东皋十首

晁补之

小阁高原最上头,下床莫遣许公羞。xiǎo gé gāo yuán zuì shàng tóu,xià chuáng mò qiǎn xǔ gōng xiū。
如今老罢栏边意,不是元龙百尺楼。rú jīn lǎo bà lán biān yì,bù shì yuán lóng bǎi chǐ lóu。

东皋十首

晁补之

壁间最好营丘笔,卧看三峰忆旧过。bì jiān zuì hǎo yíng qiū bǐ,wò kàn sān fēng yì jiù guò。
梦入幽林小溪去,绝胜千骑向南柯。mèng rù yōu lín xiǎo xī qù,jué shèng qiān qí xiàng nán kē。

东皋十首

晁补之

新植青桐小径成,两行萱草一时荣。xīn zhí qīng tóng xiǎo jìng chéng,liǎng xíng xuān cǎo yī shí róng。
春风百卉芳菲尽,长夏幽花却称情。chūn fēng bǎi huì fāng fēi jǐn,zhǎng xià yōu huā què chēng qíng。

东皋十首

晁补之

登登策策不须呼,时动圆荷触短蒲。dēng dēng cè cè bù xū hū,shí dòng yuán hé chù duǎn pú。
五步濠梁亦堪乐,相忘何必是江湖。wǔ bù háo liáng yì kān lè,xiāng wàng hé bì shì jiāng hú。

东皋十首

晁补之

四海萍逢两弟兄,百年胶漆岁张陈。sì hǎi píng féng liǎng dì xiōng,bǎi nián jiāo qī suì zhāng chén。
红尘陌上相逢子,华发林间偶坐身。hóng chén mò shàng xiāng féng zi,huá fā lín jiān ǒu zuò shēn。

东皋十首

晁补之

尺五城南未足高,只今小杜更飘摇。chǐ wǔ chéng nán wèi zú gāo,zhǐ jīn xiǎo dù gèng piāo yáo。
暮烟疏雨从君胜,玉子文楸听我饶。mù yān shū yǔ cóng jūn shèng,yù zi wén qiū tīng wǒ ráo。

东皋十首

晁补之

李君禅味诗情里,解作黄金不润身。lǐ jūn chán wèi shī qíng lǐ,jiě zuò huáng jīn bù rùn shēn。
目断白衣檐酒阒,何妨聊破一垆春。mù duàn bái yī yán jiǔ qù,hé fáng liáo pò yī lú chūn。

东皋十首

晁补之

城市何妨亦隐沦,贾君无意向红尘。chéng shì hé fáng yì yǐn lún,jiǎ jūn wú yì xiàng hóng chén。
东皋瓜豆如云处,慊我幽栖不卜邻。dōng gāo guā dòu rú yún chù,qiàn wǒ yōu qī bù bo lín。

即事

晁补之

半刺还为权刺史,朝衙不坐坐铃斋。bàn cì hái wèi quán cì shǐ,cháo yá bù zuò zuò líng zhāi。
案头通事通何事,昨夜东园芍药开。àn tóu tōng shì tōng hé shì,zuó yè dōng yuán sháo yào kāi。

望金陵

晁补之

龙盘虎踞望南津,馀烈峥嵘尚霸陈。lóng pán hǔ jù wàng nán jīn,yú liè zhēng róng shàng bà chén。
醉著不知风揭屋,可能杨素是江神。zuì zhù bù zhī fēng jiē wū,kě néng yáng sù shì jiāng shén。

金陵南数十里江心烈山崒然特起犹金山也家人云安得隐于此作一绝

晁补之

山如浮玉一峰立,江似海门千顷开。shān rú fú yù yī fēng lì,jiāng shì hǎi mén qiān qǐng kāi。
我欲此中成小隐,莫教山脚有船来。wǒ yù cǐ zhōng chéng xiǎo yǐn,mò jiào shān jiǎo yǒu chuán lái。

采石李白墓

晁补之

客星一点太微傍,谈笑青蝇玉失光。kè xīng yī diǎn tài wēi bàng,tán xiào qīng yíng yù shī guāng。
载酒五湖狂到死,只今天地不能藏。zài jiǔ wǔ hú kuáng dào sǐ,zhǐ jīn tiān dì bù néng cáng。

宿采石追怀沈丘叔父同应诏渡此今二十七年矣而叔父谢世补之方远适泣涕成篇

晁补之

二十七年前应诏,黄昏同上木兰舟。èr shí qī nián qián yīng zhào,huáng hūn tóng shàng mù lán zhōu。
江山依旧人琴寂,白首南迁泪迸流。jiāng shān yī jiù rén qín jì,bái shǒu nán qiān lèi bèng liú。

过铜陵南望一山高出云上奇秀可骇余未尝至江南遽曰此九华也问之言是

晁补之

云端忽露碧孱颜,如髻如簪缥缈间。yún duān hū lù bì càn yán,rú jì rú zān piāo miǎo jiān。
惊骇舟中齐举首,不言知是九华山。jīng hài zhōu zhōng qí jǔ shǒu,bù yán zhī shì jiǔ huá shān。

连日顺风

晁补之

昔日肩吾上国行,鱼龙黑浪自堪惊。xī rì jiān wú shàng guó xíng,yú lóng hēi làng zì kān jīng。
我今憔悴西风稳,却是江神不世情。wǒ jīn qiáo cuì xī fēng wěn,què shì jiāng shén bù shì qíng。

皖口遭风

晁补之

欻起惊涛渺去程,扁舟三日滞长汀。chuā qǐ jīng tāo miǎo qù chéng,biǎn zhōu sān rì zhì zhǎng tīng。
无心坐使群鸥舞,莽眇吾知未可乘。wú xīn zuò shǐ qún ōu wǔ,mǎng miǎo wú zhī wèi kě chéng。

马当风涛中

晁补之

从祖昔为州别驾,上书尝欲径枞阳。cóng zǔ xī wèi zhōu bié jià,shàng shū cháng yù jìng cōng yáng。
乘危更觉思遗迹,惭愧篙师戒马当。chéng wēi gèng jué sī yí jì,cán kuì gāo shī jiè mǎ dāng。

大风过彭浪矶

晁补之

山束江穷方崒起,江盘山过却重回。shān shù jiāng qióng fāng zú qǐ,jiāng pán shān guò què zhòng huí。
无风此水常呼汹,正用风狂水斗来。wú fēng cǐ shuǐ cháng hū xiōng,zhèng yòng fēng kuáng shuǐ dòu lái。