古诗词

刘克庄

饮良翁宫教新第二首

刘克庄

负郭依山远市廛,高宜台榭下宜田。fù guō yī shān yuǎn shì chán,gāo yí tái xiè xià yí tián。
径当膏抹从盘谷,似向丹青见辋川。jìng dāng gāo mǒ cóng pán gǔ,shì xiàng dān qīng jiàn wǎng chuān。
别墅暮年□□□,□□□□□南迁。bié shù mù nián,nán qiān。
与君幸已抽身了,共结黄鸡白酒缘。yǔ jūn xìng yǐ chōu shēn le,gòng jié huáng jī bái jiǔ yuán。

次韵二首

刘克庄

老懒尤于笔砚疏,难陪骑省赋闲居。lǎo lǎn yóu yú bǐ yàn shū,nán péi qí shěng fù xián jū。
去周柱下谁为史,传邺侯家尚有书。qù zhōu zhù xià shuí wèi shǐ,chuán yè hóu jiā shàng yǒu shū。
台馈不烦公粟肉,户租难办客车鱼。tái kuì bù fán gōng sù ròu,hù zū nán bàn kè chē yú。
侧旁万一邻堪买,便拟诛茅近太初。cè páng wàn yī lín kān mǎi,biàn nǐ zhū máo jìn tài chū。

次韵二首

刘克庄

半生窃禄取禾廛,晚节休官失秫田。bàn shēng qiè lù qǔ hé chán,wǎn jié xiū guān shī shú tián。
伴陆先生游甫里,同陶徵士访斜川。bàn lù xiān shēng yóu fǔ lǐ,tóng táo zhēng shì fǎng xié chuān。
凤池信美其如夺,莺谷虽幽不愿迁。fèng chí xìn měi qí rú duó,yīng gǔ suī yōu bù yuàn qiān。
自笑刘墙如许短,谪仙坛未易扳缘。zì xiào liú qiáng rú xǔ duǎn,zhé xiān tán wèi yì bān yuán。

次韵二首

刘克庄

阮生未老各情亲,谁道先生不觌邻。ruǎn shēng wèi lǎo gè qíng qīn,shuí dào xiān shēng bù dí lín。
莫管弹丸惊鸭者,岂无沽酒与鱼人。mò guǎn dàn wán jīng yā zhě,qǐ wú gū jiǔ yǔ yú rén。
何曾膝上推文度,亦许车中载小陈。hé céng xī shàng tuī wén dù,yì xǔ chē zhōng zài xiǎo chén。
赐第京师即山铸,得如跳出软红尘。cì dì jīng shī jí shān zhù,dé rú tiào chū ruǎn hóng chén。

次韵二首

刘克庄

投老参陪杖屦间,颇容摘宋更薰班。tóu lǎo cān péi zhàng jù jiān,pǒ róng zhāi sòng gèng xūn bān。
端能面我九年壁,不惜分君一半山。duān néng miàn wǒ jiǔ nián bì,bù xī fēn jūn yī bàn shān。
绝喜庚桑来畏垒,懒为涑水续君滩。jué xǐ gēng sāng lái wèi lěi,lǎn wèi sù shuǐ xù jūn tān。
夷居巷处何尝陋,但看当年孔与颜。yí jū xiàng chù hé cháng lòu,dàn kàn dāng nián kǒng yǔ yán。

小饮

刘克庄

暮年衰老读书慵,惟有杯中兴尚浓。mù nián shuāi lǎo dú shū yōng,wéi yǒu bēi zhōng xīng shàng nóng。
枕曲惰人真远祖,看花跛子亦同宗。zhěn qū duò rén zhēn yuǎn zǔ,kàn huā bǒ zi yì tóng zōng。
鲚鱼虾䱹何亏汝,螺蠃螟蛉妄议侬。jì yú xiā zhǎ hé kuī rǔ,luó luǒ míng líng wàng yì nóng。
帝赐醉乡为食邑,此生不必更移封。dì cì zuì xiāng wèi shí yì,cǐ shēng bù bì gèng yí fēng。

即事一首

刘克庄

过了田光盛壮时,年今望八复奚为。guò le tián guāng shèng zhuàng shí,nián jīn wàng bā fù xī wèi。
薄浇磊磈嫌红酒,懒读聱牙喜白诗。báo jiāo lěi wěi xián hóng jiǔ,lǎn dú áo yá xǐ bái shī。
释子书求名卵塔,社人卜请记丛祠。shì zi shū qiú míng luǎn tǎ,shè rén bo qǐng jì cóng cí。
吾文谁道难施用,后有中郎赏断碑。wú wén shuí dào nán shī yòng,hòu yǒu zhōng láng shǎng duàn bēi。

田舍二首

刘克庄

雨逗馀寒晓露浓,絮衣著破索重缝。yǔ dòu yú hán xiǎo lù nóng,xù yī zhù pò suǒ zhòng fèng。
清狂昔作戴花监,衰病今为卖菜佣。qīng kuáng xī zuò dài huā jiān,shuāi bìng jīn wèi mài cài yōng。
负耒耦耕沮桀溺,操盂三祝弃句龙。fù lěi ǒu gēng jǔ jié nì,cāo yú sān zhù qì jù lóng。
暮年饱识西畴事,不问家丘问老农。mù nián bǎo shí xī chóu shì,bù wèn jiā qiū wèn lǎo nóng。

田舍二首

刘克庄

白布衫宽乌角巾,谁知曾扈属车尘。bái bù shān kuān wū jiǎo jīn,shuí zhī céng hù shǔ chē chén。
行婆内翰共邻曲,田父拾遗相主宾。xíng pó nèi hàn gòng lín qū,tián fù shí yí xiāng zhǔ bīn。
设苜蓿盘殊菲薄,沽茅柴酒半漓淳。shè mù xu pán shū fēi báo,gū máo chái jiǔ bàn lí chún。
直令爵齿如荀爽,晚节依然愧逸民。zhí lìng jué chǐ rú xún shuǎng,wǎn jié yī rán kuì yì mín。

翀甫侄西上

刘克庄

同向溪边卜一丘,独怜出处不同谋。tóng xiàng xī biān bo yī qiū,dú lián chū chù bù tóng móu。
吾今老矣佚吾老,子好游乎与子游。wú jīn lǎo yǐ yì wú lǎo,zi hǎo yóu hū yǔ zi yóu。
漫对芝兰怀幼度,可教白马笑之罘。màn duì zhī lán huái yòu dù,kě jiào bái mǎ xiào zhī fú。
人生无过家山好,京洛风尘莫久留。rén shēng wú guò jiā shān hǎo,jīng luò fēng chén mò jiǔ liú。

答林逮贽卷因以送行

刘克庄

都忘几桉有华笺,但怪虹光夜属天。dōu wàng jǐ ān yǒu huá jiān,dàn guài hóng guāng yè shǔ tiān。
唐律胚胎梨岭作,古文骨髓艾轩传。táng lǜ pēi tāi lí lǐng zuò,gǔ wén gǔ suǐ ài xuān chuán。
蚤陈董大夫三策,肯觅原夫辈一联。zǎo chén dǒng dà fū sān cè,kěn mì yuán fū bèi yī lián。
若过溪边叩宗旨,为余问讯玉堂仙。ruò guò xī biān kòu zōng zhǐ,wèi yú wèn xùn yù táng xiān。

寄题竹溪平远轩

刘克庄

颠米含毫野处名,略安栏槛不施扃。diān mǐ hán háo yě chù míng,lüè ān lán kǎn bù shī jiōng。
原田足雨陂塘白,天海无云岛屿青。yuán tián zú yǔ bēi táng bái,tiān hǎi wú yún dǎo yǔ qīng。
邻叟扶犁耕斥卤,行人休树濯清泠。lín sǒu fú lí gēng chì lǔ,xíng rén xiū shù zhuó qīng líng。
何时去作轩中客,并欲传公道德经。hé shí qù zuò xuān zhōng kè,bìng yù chuán gōng dào dé jīng。

司令为牡丹集次坐客韵

刘克庄

古人曾道四并难,酒量黄花顿觉宽。gǔ rén céng dào sì bìng nán,jiǔ liàng huáng huā dùn jué kuān。
谁与蔡欧修旧谱,且为姚魏暖春寒。shuí yǔ cài ōu xiū jiù pǔ,qiě wèi yáo wèi nuǎn chūn hán。
饮狂尚欲簪巾舞,漏尽何妨秉烛看。yǐn kuáng shàng yù zān jīn wǔ,lòu jǐn hé fáng bǐng zhú kàn。
国色老颜不相称,世间何处有还丹。guó sè lǎo yán bù xiāng chēng,shì jiān hé chù yǒu hái dān。

东涧为余序后稿余以国帖唐碑古壶润笔反成□桃抛引小诗谢之

刘克庄

玄晏欣然托序行,缊袍被衮岂非荣。xuán yàn xīn rán tuō xù xíng,yūn páo bèi gǔn qǐ fēi róng。
家徒四壁穷难讳,字答三缣礼尚轻。jiā tú sì bì qióng nán huì,zì dá sān jiān lǐ shàng qīng。
金薤银钩俱妙绝,石泉香饼太清生。jīn xiè yín gōu jù miào jué,shí quán xiāng bǐng tài qīng shēng。
如何更费公搜索,缄送松煤与水晶。rú hé gèng fèi gōng sōu suǒ,jiān sòng sōng méi yǔ shuǐ jīng。

次韵竹溪一首

刘克庄

藏山覆瓿两相痴,辛苦才供世俗嗤。cáng shān fù bù liǎng xiāng chī,xīn kǔ cái gōng shì sú chī。
壮不如人徒自悔,老能学易未过时。zhuàng bù rú rén tú zì huǐ,lǎo néng xué yì wèi guò shí。
懒犹堪草归田赋,钝岂能吟对御诗。lǎn yóu kān cǎo guī tián fù,dùn qǐ néng yín duì yù shī。
惟有聃书宜北面,存元守黑畏人知。wéi yǒu dān shū yí běi miàn,cún yuán shǒu hēi wèi rén zhī。

送勋侄铨试

刘克庄

十日阴霾潦未干,可堪送汝上征鞍。shí rì yīn mái lǎo wèi gàn,kě kān sòng rǔ shàng zhēng ān。
店荒待米晨炊晏,桥毁呼船野渡难。diàn huāng dài mǐ chén chuī yàn,qiáo huǐ hū chuán yě dù nán。
尚喜山公铨综允,莫愁冰氏户门寒。shàng xǐ shān gōng quán zōng yǔn,mò chóu bīng shì hù mén hán。
笔耕无准先畴薄,且著青衫揖上官。bǐ gēng wú zhǔn xiān chóu báo,qiě zhù qīng shān yī shàng guān。

即事二首

刘克庄

厨人失职晏忘炊,赖是先生贯忍饥。chú rén shī zhí yàn wàng chuī,lài shì xiān shēng guàn rěn jī。
一客覆羹真小事,举家食粥已多时。yī kè fù gēng zhēn xiǎo shì,jǔ jiā shí zhōu yǐ duō shí。
自怜气馁鲜难脍,渐觉身轻鹤可骑。zì lián qì něi xiān nán kuài,jiàn jué shēn qīng hè kě qí。
屈指故交无厚禄,未知太保李公谁。qū zhǐ gù jiāo wú hòu lù,wèi zhī tài bǎo lǐ gōng shuí。

即事二首

刘克庄

厨荒灶鬼未须嗔,君看先师尚在陈。chú huāng zào guǐ wèi xū chēn,jūn kàn xiān shī shàng zài chén。
老退休贪太仓腐,清虚聊咽上池津。lǎo tuì xiū tān tài cāng fǔ,qīng xū liáo yàn shàng chí jīn。
今无能采金膏者,古有曾逢石髓人。jīn wú néng cǎi jīn gāo zhě,gǔ yǒu céng féng shí suǐ rén。
自笑冰衡三百户,难分圭撮饷比邻。zì xiào bīng héng sān bǎi hù,nán fēn guī cuō xiǎng bǐ lín。

以宋香方红送听蛙翁答柬云两年来啖荔

刘克庄

奁封名品饷耆年,谊比□芹曝背然。lián fēng míng pǐn xiǎng qí nián,yì bǐ qín pù bèi rán。
帖报能生采薪疾,谱言曾有荔枝仙。tiē bào néng shēng cǎi xīn jí,pǔ yán céng yǒu lì zhī xiān。
朵颐笑我脾神馁,节腹知君气□全。duǒ yí xiào wǒ pí shén něi,jié fù zhī jūn qì quán。
来岁郎官香烂熟,定分千颗沃馋涎。lái suì láng guān xiāng làn shú,dìng fēn qiān kē wò chán xián。

仲晦监簿和放翁七十三吟三篇华予初度走笔□韵答之

刘克庄

镜中雪鬓数茎新,归作田间负耒民。jìng zhōng xuě bìn shù jīng xīn,guī zuò tián jiān fù lěi mín。
仕五十年难讳老,封三百户敢嫌贫。shì wǔ shí nián nán huì lǎo,fēng sān bǎi hù gǎn xián pín。
诸无物实师庞蕴,万苦非真试子春。zhū wú wù shí shī páng yùn,wàn kǔ fēi zhēn shì zi chūn。
到得邢杨遭勘辨,始知铁汉是全人。dào dé xíng yáng zāo kān biàn,shǐ zhī tiě hàn shì quán rén。