古诗词

张栻

昨过漕台庭前荼蘼盛开已而詹体仁海棠和章及此因用前韵赋两章

张栻

纷纷花片逐风飞,绿幄藏春自一奇。fēn fēn huā piàn zhú fēng fēi,lǜ wò cáng chūn zì yī qí。
不入时人红紫眼,却须我辈与题诗。bù rù shí rén hóng zǐ yǎn,què xū wǒ bèi yǔ tí shī。

所思亭海棠初开折赠两使者将以小诗

张栻

未须比拟红深浅,更莫平章香有无。wèi xū bǐ nǐ hóng shēn qiǎn,gèng mò píng zhāng xiāng yǒu wú。
过雨夕阳楼上看,千花容有此肤腴。guò yǔ xī yáng lóu shàng kàn,qiān huā róng yǒu cǐ fū yú。

所思亭海棠初开折赠两使者将以小诗

张栻

东风著物本无私,红入花梢特地奇。dōng fēng zhù wù běn wú sī,hóng rù huā shāo tè dì qí。
想得霜台春思满,一枝聊遣博新诗。xiǎng dé shuāng tái chūn sī mǎn,yī zhī liáo qiǎn bó xīn shī。

廖宪送牡丹用海棠韵复走笔戏和之

张栻

绿叶满园风雨馀,君家花事岭中无。lǜ yè mǎn yuán fēng yǔ yú,jūn jiā huā shì lǐng zhōng wú。
眼明见此复三叹,京洛名园忆上腴。yǎn míng jiàn cǐ fù sān tàn,jīng luò míng yuán yì shàng yú。

廖宪送牡丹用海棠韵复走笔戏和之

张栻

报答春光须著语,年来老我不能奇。bào dá chūn guāng xū zhù yǔ,nián lái lǎo wǒ bù néng qí。
风前娟好有馀态,未必此花如此诗。fēng qián juān hǎo yǒu yú tài,wèi bì cǐ huā rú cǐ shī。

定叟弟频寄黄檗仰山新芽尝口占小诗适灾患亡聊久不得遣寄今日方能写此

张栻

瘴雨昏昏梅子黄,午窗归梦一绳床。zhàng yǔ hūn hūn méi zi huáng,wǔ chuāng guī mèng yī shéng chuáng。
江南云腴忽到眼,中有吾家棠棣香。jiāng nán yún yú hū dào yǎn,zhōng yǒu wú jiā táng dì xiāng。

定叟弟频寄黄檗仰山新芽尝口占小诗适灾患亡聊久不得遣寄今日方能写此

张栻

集云峰顶风霜饱,黄檗洲前水石清。jí yún fēng dǐng fēng shuāng bǎo,huáng bò zhōu qián shuǐ shí qīng。
不入贡包供玉食,只应山泽擅高名。bù rù gòng bāo gōng yù shí,zhǐ yīng shān zé shàn gāo míng。

益阳南境松杉夹道郁然父老相传忠定张公为邑时所植也其间亦有既剪而复生者作诗属来者护持之

张栻

夹道松杉半老苍,前贤馀泽未应忘。jiā dào sōng shān bàn lǎo cāng,qián xián yú zé wèi yīng wàng。
君看直干连云起,岂但当年蔽芾棠。jūn kàn zhí gàn lián yún qǐ,qǐ dàn dāng nián bì fèi táng。

登楚野亭见张舍人题字

张栻

英豪自昔多遗恨,人物于今正渺然。yīng háo zì xī duō yí hèn,rén wù yú jīn zhèng miǎo rán。
来访舍人题字处,淡烟莎草满平川。lái fǎng shě rén tí zì chù,dàn yān shā cǎo mǎn píng chuān。

游岳寻梅不获和元晦韵

张栻

眼看飞雪洒千林,更着寒溪水浅深。yǎn kàn fēi xuě sǎ qiān lín,gèng zhe hán xī shuǐ qiǎn shēn。
应有梅花连夜发,却烦诗句写愁襟。yīng yǒu méi huā lián yè fā,què fán shī jù xiě chóu jīn。

马上口占

张栻

向来一雪压霾昏,晓跨征鞍傍水村。xiàng lái yī xuě yā mái hūn,xiǎo kuà zhēng ān bàng shuǐ cūn。
七十二峰俱玉立,巍然更觉祝融尊。qī shí èr fēng jù yù lì,wēi rán gèng jué zhù róng zūn。

马上举韩退之语口占

张栻

扰扰人心随渺茫,更于底处问穹苍。rǎo rǎo rén xīn suí miǎo máng,gèng yú dǐ chù wèn qióng cāng。
今朝开霁君知否,春到无边花草香。jīn cháo kāi jì jūn zhī fǒu,chūn dào wú biān huā cǎo xiāng。

和朱元晦韵

张栻

一见琼山眼为青,马蹄不觉渡沙汀。yī jiàn qióng shān yǎn wèi qīng,mǎ tí bù jué dù shā tīng。
如今谁是王摩诘,为写清新入画屏。rú jīn shuí shì wáng mó jí,wèi xiě qīng xīn rù huà píng。

登山有作

张栻

上头壁立起千寻,下列群峰次第深。shàng tóu bì lì qǐ qiān xún,xià liè qún fēng cì dì shēn。
兀兀篮舆自吟咏,白云流水此时心。wù wù lán yú zì yín yǒng,bái yún liú shuǐ cǐ shí xīn。

和元晦马迹桥

张栻

便请行从马迹桥,何须乘鹤簉丛霄。biàn qǐng xíng cóng mǎ jì qiáo,hé xū chéng hè zào cóng xiāo。
殷勤底事登临去,不为山僧苦见招。yīn qín dǐ shì dēng lín qù,bù wèi shān sēng kǔ jiàn zhāo。

方广道中半岭少憩

张栻

半岭篮舆小驻肩,眼中已觉渺云烟。bàn lǐng lán yú xiǎo zhù jiān,yǎn zhōng yǐ jué miǎo yún yān。
山头更尽无穷境,非是人间别有天。shān tóu gèng jǐn wú qióng jìng,fēi shì rén jiān bié yǒu tiān。

道中景物甚胜吟赏不暇因复作此

张栻

支筇石壁听溪声,却看云山万叠新。zhī qióng shí bì tīng xī shēng,què kàn yún shān wàn dié xīn。
总是诗情吟不彻,一时分付与吾人。zǒng shì shī qíng yín bù chè,yī shí fēn fù yǔ wú rén。

崖边积雪取食清甚赋此

张栻

阴崖积雪射寒光,入齿清甘得味尝。yīn yá jī xuě shè hán guāng,rù chǐ qīng gān dé wèi cháng。
应是山神知客意,故将琼液沃诗肠。yīng shì shān shén zhī kè yì,gù jiāng qióng yè wò shī cháng。

和元晦雪压竹韵

张栻

山行景物总清奇,知费山翁几许诗。shān xíng jǐng wù zǒng qīng qí,zhī fèi shān wēng jǐ xǔ shī。
雪急风号联骑日,月明霜净倚阑时。xuě jí fēng hào lián qí rì,yuè míng shuāng jìng yǐ lán shí。

和元晦怀定叟戏作

张栻

路入青山小作程,每逢佳处忆吾人。lù rù qīng shān xiǎo zuò chéng,měi féng jiā chù yì wú rén。
山林朝市休关念,认取临深履薄身。shān lín cháo shì xiū guān niàn,rèn qǔ lín shēn lǚ báo shēn。