古诗词

叶适

送刘晋卿

叶适

草黄木脱何所适,使我感叹生百疾。cǎo huáng mù tuō hé suǒ shì,shǐ wǒ gǎn tàn shēng bǎi jí。
天骥屡为驽骀笑,良玉空遭珷玞黜。tiān jì lǚ wèi nú dài xiào,liáng yù kōng zāo wǔ fū chù。
少年壮志思绝尘,只今作计常后人。shǎo nián zhuàng zhì sī jué chén,zhǐ jīn zuò jì cháng hòu rén。
明堂巨栋吾何有,护竹养花甘隐沦。míng táng jù dòng wú hé yǒu,hù zhú yǎng huā gān yǐn lún。

题人扇

叶适

外德欲晦,面目自蔽。wài dé yù huì,miàn mù zì bì。
内德欲耀,肝胆毕照。nèi dé yù yào,gān dǎn bì zhào。
二法相除,我则有馀。èr fǎ xiāng chú,wǒ zé yǒu yú。
穆如清风,用之不穷。mù rú qīng fēng,yòng zhī bù qióng。