古诗词

吴芾

龚帅以久别寄诗远惠因次其韵

吴芾

天与疏慵一味闲,许辞画戟老柴关。tiān yǔ shū yōng yī wèi xián,xǔ cí huà jǐ lǎo chái guān。
几年欲作冥鸿举,今日方随倦鸟还。jǐ nián yù zuò míng hóng jǔ,jīn rì fāng suí juàn niǎo hái。
有水不妨时载月,无人谁与共登山。yǒu shuǐ bù fáng shí zài yuè,wú rén shuí yǔ gòng dēng shān。
相望千里空相忆,尊酒何时一破颜。xiāng wàng qiān lǐ kōng xiāng yì,zūn jiǔ hé shí yī pò yán。

再和龚帅所寄

吴芾

契阔经年阻曳裾,满簪华发愈萧疏。qì kuò jīng nián zǔ yè jū,mǎn zān huá fā yù xiāo shū。
五禽聊作林间戏,双鲤忽传江上书。wǔ qín liáo zuò lín jiān xì,shuāng lǐ hū chuán jiāng shàng shū。
诗句方惭成间断,交情岂谓益勤渠。shī jù fāng cán chéng jiān duàn,jiāo qíng qǐ wèi yì qín qú。
开缄更诵惊人语,恍若相从听佩琚。kāi jiān gèng sòng jīng rén yǔ,huǎng ruò xiāng cóng tīng pèi jū。

再和龚帅所寄

吴芾

闻道公庭白昼闲,更无夜犬吠江关。wén dào gōng tíng bái zhòu xián,gèng wú yè quǎn fèi jiāng guān。
一时戾气俱销尽,千载淳风顿使还。yī shí lì qì jù xiāo jǐn,qiān zài chún fēng dùn shǐ hái。
但恐赐环来北阙,不容拄笏看西山。dàn kǒng cì huán lái běi quē,bù róng zhǔ hù kàn xī shān。
只今汲直如公少,正赖忠言一犯颜。zhǐ jīn jí zhí rú gōng shǎo,zhèng lài zhōng yán yī fàn yán。

和朱文卿落解后书怀

吴芾

先生英气欲横秋,唾手功名岂待求。xiān shēng yīng qì yù héng qiū,tuò shǒu gōng míng qǐ dài qiú。
共指层霄看展翼,谁知平地亦沉舟。gòng zhǐ céng xiāo kàn zhǎn yì,shuí zhī píng dì yì chén zhōu。
箦中宰相宁嫌辱,胯下将军未足羞。zé zhōng zǎi xiāng níng xián rǔ,kuà xià jiāng jūn wèi zú xiū。
有志会须腾踏去,莫将富贵羡王侯。yǒu zhì huì xū téng tà qù,mò jiāng fù guì xiàn wáng hóu。

清明登白纻山

吴芾

偷得铃斋半日闲,喜逢佳节漫追攀。tōu dé líng zhāi bàn rì xián,xǐ féng jiā jié màn zhuī pān。
扶衰强策青藜杖,寻胜聊登白纻山。fú shuāi qiáng cè qīng lí zhàng,xún shèng liáo dēng bái zhù shān。
远岫千重云出没,清溪一带水回环。yuǎn xiù qiān zhòng yún chū méi,qīng xī yī dài shuǐ huí huán。
我来恨未穷游览,回首孤城落照间。wǒ lái hèn wèi qióng yóu lǎn,huí shǒu gū chéng luò zhào jiān。

谢子肃任昆山丞和余留题旧游诗复次韵谢之

吴芾

故乡春好阻同游,谁与花前倒玉舟。gù xiāng chūn hǎo zǔ tóng yóu,shuí yǔ huā qián dào yù zhōu。
陈迹未能忘茂苑,新诗俄喜寄丹丘。chén jì wèi néng wàng mào yuàn,xīn shī é xǐ jì dān qiū。
开缄已慰三年别,展诵还消万斛愁。kāi jiān yǐ wèi sān nián bié,zhǎn sòng hái xiāo wàn hú chóu。
文行如君今日少,蓝田宁许久淹留。wén xíng rú jūn jīn rì shǎo,lán tián níng xǔ jiǔ yān liú。

临湖阁为向巨源郎中题

吴芾

胸襟洒落一尘无,晚岁归来足自娱。xiōng jīn sǎ luò yī chén wú,wǎn suì guī lái zú zì yú。
去国何须怀北地,卜居且喜面东湖。qù guó hé xū huái běi dì,bo jū qiě xǐ miàn dōng hú。
夕阳影里山相映,古木阴中鸟自呼。xī yáng yǐng lǐ shān xiāng yìng,gǔ mù yīn zhōng niǎo zì hū。
正好凭栏吟复醉,胡为止酒太拘拘。zhèng hǎo píng lán yín fù zuì,hú wèi zhǐ jiǔ tài jū jū。

拙者得归子仪喜而作诗见寄因次韵

吴芾

奉祠命下大明宫,尽室欢呼笑语同。fèng cí mìng xià dà míng gōng,jǐn shì huān hū xiào yǔ tóng。
但欲从容全晚节,敢言高尚激贪风。dàn yù cóng róng quán wǎn jié,gǎn yán gāo shàng jī tān fēng。
醉乡有约谁陪我,诗社无人赖有公。zuì xiāng yǒu yuē shuí péi wǒ,shī shè wú rén lài yǒu gōng。
从此故山添胜事,未饶弘景相山中。cóng cǐ gù shān tiān shèng shì,wèi ráo hóng jǐng xiāng shān zhōng。

和道叟韵

吴芾

自怜涉世太迂疏,岂料今朝得自如。zì lián shè shì tài yū shū,qǐ liào jīn cháo dé zì rú。
老去不知官况好,归来顿觉道心舒。lǎo qù bù zhī guān kuàng hǎo,guī lái dùn jué dào xīn shū。
湖山深处非凡景,松竹阴中有旧庐。hú shān shēn chù fēi fán jǐng,sōng zhú yīn zhōng yǒu jiù lú。
静坐忽闻乌鹊喜,开门还得故人书。jìng zuò hū wén wū què xǐ,kāi mén hái dé gù rén shū。

泽民因诵乐天欲留年少待富贵富贵不来年少去之句慨然有感遂广此意作诗相示余以谓人之会遇各自有时年少固不可留而时亦何可待乐天自不应出此语而泽民亦不应为此诗因反其意以和之

吴芾

老去疏慵厌仕途,归来林下学真如。lǎo qù shū yōng yàn shì tú,guī lái lín xià xué zhēn rú。
不思身外千般事,只占人间一味愚。bù sī shēn wài qiān bān shì,zhǐ zhàn rén jiān yī wèi yú。
但得清尊长对客,纵添白发亦从渠。dàn dé qīng zūn zhǎng duì kè,zòng tiān bái fā yì cóng qú。
世间达宦多忧畏,胸次还能似我无。shì jiān dá huàn duō yōu wèi,xiōng cì hái néng shì wǒ wú。

泽民因诵乐天欲留年少待富贵富贵不来年少去之句慨然有感遂广此意作诗相示余以谓人之会遇各自有时年少固不可留而时亦何可待乐天自不应出此语而泽民亦不应为此诗因反其意以和之

吴芾

劝君且醉瓮头春,休把升沉累此身。quàn jūn qiě zuì wèng tóu chūn,xiū bǎ shēng chén lèi cǐ shēn。
自古功名须遇主,到头富贵不由人。zì gǔ gōng míng xū yù zhǔ,dào tóu fù guì bù yóu rén。
蟠胸器业元高世,落笔词章更出尘。pán xiōng qì yè yuán gāo shì,luò bǐ cí zhāng gèng chū chén。
道在何忧年少去,九重前席会相亲。dào zài hé yōu nián shǎo qù,jiǔ zhòng qián xí huì xiāng qīn。

和李光祖

吴芾

英才端合在星躔,不谓淹回阅岁年。yīng cái duān hé zài xīng chán,bù wèi yān huí yuè suì nián。
却向山中亲白石,更来涧下濯清泉。què xiàng shān zhōng qīn bái shí,gèng lái jiàn xià zhuó qīng quán。
高情虽似秋云淡,丽句还如蜀锦鲜。gāo qíng suī shì qiū yún dàn,lì jù hái rú shǔ jǐn xiān。
怪得了无尘俗气,家风元是谪来仙。guài dé le wú chén sú qì,jiā fēng yuán shì zhé lái xiān。

和李光祖

吴芾

老去深悲宠辱惊,归来胸次渺寰瀛。lǎo qù shēn bēi chǒng rǔ jīng,guī lái xiōng cì miǎo huán yíng。
登山临水随宜坐,问柳寻花信意行。dēng shān lín shuǐ suí yí zuò,wèn liǔ xún huā xìn yì xíng。
境胜已勾诗兴动,身闲还引道心生。jìng shèng yǐ gōu shī xīng dòng,shēn xián hái yǐn dào xīn shēng。
亲知满眼如君少,何不时来共一觥。qīn zhī mǎn yǎn rú jūn shǎo,hé bù shí lái gòng yī gōng。

和李光祖

吴芾

男子升沉自有时,莫轻感慨叹稽迟。nán zi shēng chén zì yǒu shí,mò qīng gǎn kǎi tàn jī chí。
古来常患才难得,道在宁忧世不知。gǔ lái cháng huàn cái nán dé,dào zài níng yōu shì bù zhī。
会际亨嘉膺昼接,且将粗粝疗朝饥。huì jì hēng jiā yīng zhòu jiē,qiě jiāng cū lì liáo cháo jī。
他年富贵君何虑,造物于人岂有私。tā nián fù guì jūn hé lǜ,zào wù yú rén qǐ yǒu sī。

和田伯清见寄

吴芾

可叹人生有限身,终朝长是困嚣尘。kě tàn rén shēng yǒu xiàn shēn,zhōng cháo zhǎng shì kùn xiāo chén。
向来每愧为人役,今日方能保我真。xiàng lái měi kuì wèi rén yì,jīn rì fāng néng bǎo wǒ zhēn。
幸有一丘堪避俗,何妨百岁作闲人。xìng yǒu yī qiū kān bì sú,hé fáng bǎi suì zuò xián rén。
更烦妙句相褒借,顿觉柴门暖似春。gèng fán miào jù xiāng bāo jiè,dùn jué chái mén nuǎn shì chūn。

和田伯清见寄

吴芾

落笔摛辞烂有章,故应往岁擅文场。luò bǐ chī cí làn yǒu zhāng,gù yīng wǎng suì shàn wén chǎng。
身登霄汉声猷著,兴寄湖山气味长。shēn dēng xiāo hàn shēng yóu zhù,xīng jì hú shān qì wèi zhǎng。
无计盍簪同把酒,尚怀扫地对焚香。wú jì hé zān tóng bǎ jiǔ,shàng huái sǎo dì duì fén xiāng。
依然日暮碧云合,相望回头各一方。yī rán rì mù bì yún hé,xiāng wàng huí tóu gè yī fāng。

和杨季恪景疏希白二首

吴芾

二疏高躅耸簪绅,寂寞无人继后尘。èr shū gāo zhú sǒng zān shēn,jì mò wú rén jì hòu chén。
一代风流虽已远,千年名德镇如新。yī dài fēng liú suī yǐ yuǎn,qiān nián míng dé zhèn rú xīn。
幸抛印绶归空谷,得与湖山作好春。xìng pāo yìn shòu guī kōng gǔ,dé yǔ hú shān zuò hǎo chūn。
若较前贤那可并,却惭温诏下严宸。ruò jiào qián xián nà kě bìng,què cán wēn zhào xià yán chén。

和杨季恪景疏希白二首

吴芾

人讥居士老来迂,与世依违总不符。rén jī jū shì lǎo lái yū,yǔ shì yī wéi zǒng bù fú。
虽似子牟怀魏阙,却同居易学浮屠。suī shì zi móu huái wèi quē,què tóng jū yì xué fú tú。
锄荒只欲开三径,适意宁论泛五湖。chú huāng zhǐ yù kāi sān jìng,shì yì níng lùn fàn wǔ hú。
胸次更无尘一点,且同高士话虚无。xiōng cì gèng wú chén yī diǎn,qiě tóng gāo shì huà xū wú。

和胡宗泽见寄

吴芾

湖边策杖步新晴,陡觉胸襟万虑平。hú biān cè zhàng bù xīn qíng,dǒu jué xiōng jīn wàn lǜ píng。
老去不须防意马,静中已是息心兵。lǎo qù bù xū fáng yì mǎ,jìng zhōng yǐ shì xī xīn bīng。
闲来绿树阴中坐,懒去红尘闹里行。xián lái lǜ shù yīn zhōng zuò,lǎn qù hóng chén nào lǐ xíng。
赖与故人供一醉,不辜今夜月华明。lài yǔ gù rén gōng yī zuì,bù gū jīn yè yuè huá míng。

和胡宗泽见寄

吴芾

故人皮里贮阳秋,爱我身如不系舟。gù rén pí lǐ zhù yáng qiū,ài wǒ shēn rú bù xì zhōu。
羞向人间为谄首,喜来林下作遨头。xiū xiàng rén jiān wèi chǎn shǒu,xǐ lái lín xià zuò áo tóu。
虽无仙骨能骑鹤,尚有闲心可狎鸥。suī wú xiān gǔ néng qí hè,shàng yǒu xián xīn kě xiá ōu。
乘兴惠然时过我,一樽相对笑言稠。chéng xīng huì rán shí guò wǒ,yī zūn xiāng duì xiào yán chóu。