古诗词

徐鹿卿

杂兴

徐鹿卿

学诗不能神,得句常草草。xué shī bù néng shén,dé jù cháng cǎo cǎo。
傥可寄吾怀,岂必人称好。tǎng kě jì wú huái,qǐ bì rén chēng hǎo。

之官过赣滩

徐鹿卿

玉局诗中皇恐滩,闻之已为骨毛寒。yù jú shī zhōng huáng kǒng tān,wén zhī yǐ wèi gǔ máo hán。
那知舞索并天柱,更向前头作怒澜。nà zhī wǔ suǒ bìng tiān zhù,gèng xiàng qián tóu zuò nù lán。

之官过赣滩

徐鹿卿

滩声嘈杂怒轰雷,顽石参差拨不开。tān shēng cáo zá nù hōng léi,wán shí cān chà bō bù kāi。
行客尽言滩路崄,谁教君向崄中来。xíng kè jǐn yán tān lù xiǎn,shuí jiào jūn xiàng xiǎn zhōng lái。

雨霁报谒见一鹭得鱼群鹭争食之

徐鹿卿

一鹭翩翩傍钓矶,隔汀群鹭已知机。yī lù piān piān bàng diào jī,gé tīng qún lù yǐ zhī jī。
空将辛苦供群吻,毕竟贪鱼罪有归。kōng jiāng xīn kǔ gōng qún wěn,bì jìng tān yú zuì yǒu guī。

雨霁报谒见一鹭得鱼群鹭争食之

徐鹿卿

履崄窥鱼得几何,傍来攫取较多多。lǚ xiǎn kuī yú dé jǐ hé,bàng lái jué qǔ jiào duō duō。
争如敛翼餐馀粟,犹在人间洁白科。zhēng rú liǎn yì cān yú sù,yóu zài rén jiān jié bái kē。

寿曾佥判

徐鹿卿

渐报星桥铁锁开,游仙失脚下蓬莱。jiàn bào xīng qiáo tiě suǒ kāi,yóu xiān shī jiǎo xià péng lái。
一番春色归桃杏,半吐歌唇献寿杯。yī fān chūn sè guī táo xìng,bàn tǔ gē chún xiàn shòu bēi。

寿曾佥判

徐鹿卿

陆地新开万朵莲,彩云拥出幕中仙。lù dì xīn kāi wàn duǒ lián,cǎi yún yōng chū mù zhōng xiān。
傅岩已入春宵梦,火急排云叶九天。fù yán yǐ rù chūn xiāo mèng,huǒ jí pái yún yè jiǔ tiān。

和杜子野湛泉诗来诗有尘事分清事之句

徐鹿卿

榕阴漠漠俯清泉,泉溜涓涓不计年。róng yīn mò mò fǔ qīng quán,quán liū juān juān bù jì nián。
未必尘纷败佳思,凭栏得句却天然。wèi bì chén fēn bài jiā sī,píng lán dé jù què tiān rán。

子野又以诗来言不画涪

徐鹿卿

太守一时留惠爱,诗仙万古自清风。tài shǒu yī shí liú huì ài,shī xiān wàn gǔ zì qīng fēng。
寻常藻绘初何记,终是人心记此翁。xún cháng zǎo huì chū hé jì,zhōng shì rén xīn jì cǐ wēng。

闻鸦有感

徐鹿卿

鹊群饶舌本何功,鸦阵狂言却似忠。què qún ráo shé běn hé gōng,yā zhèn kuáng yán què shì zhōng。
闻鹊忻然鸦辄唾,甘谀易售古来同。wén què xīn rán yā zhé tuò,gān yú yì shòu gǔ lái tóng。

读杨妃传

徐鹿卿

六宫粉黛溢三千,一个中间宠爱专。liù gōng fěn dài yì sān qiān,yī gè zhōng jiān chǒng ài zhuān。
自此世情生妄想,推排妃子作神仙。zì cǐ shì qíng shēng wàng xiǎng,tuī pái fēi zi zuò shén xiān。

曾氏清江亭

徐鹿卿

想得当年月浸扃,诸公翰墨此纵横。xiǎng dé dāng nián yuè jìn jiōng,zhū gōng hàn mò cǐ zòng héng。
亭荒久矣诗亡恙,一道长江万古清。tíng huāng jiǔ yǐ shī wáng yàng,yī dào zhǎng jiāng wàn gǔ qīng。

杜子野寄云山兰石四画且以近诗来和韵酬之

徐鹿卿

石瘦兰馨入骨寒,笔端往往带儒酸。shí shòu lán xīn rù gǔ hán,bǐ duān wǎng wǎng dài rú suān。
河阳桃李春风满,此段烦君更画看。hé yáng táo lǐ chūn fēng mǎn,cǐ duàn fán jūn gèng huà kàn。

杜子野寄云山兰石四画且以近诗来和韵酬之

徐鹿卿

爱君标格碧峰清,为辍床头竹叶瓶。ài jūn biāo gé bì fēng qīng,wèi chuò chuáng tóu zhú yè píng。
想得醉馀锋颖健,群鹅端欲博黄庭。xiǎng dé zuì yú fēng yǐng jiàn,qún é duān yù bó huáng tíng。

和杜宰送茶韵

徐鹿卿

谁遣持书昼打门,茶魁有句牧之孙。shuí qiǎn chí shū zhòu dǎ mén,chá kuí yǒu jù mù zhī sūn。
煎调还我西江手,水茗相投自不浑。jiān diào hái wǒ xī jiāng shǒu,shuǐ míng xiāng tóu zì bù hún。

和杜宰送茶韵

徐鹿卿

月团不遣贡修门,却寄书痴闭户孙。yuè tuán bù qiǎn gòng xiū mén,què jì shū chī bì hù sūn。
若把焦坑分品第,浚功端合逊王浑。ruò bǎ jiāo kēng fēn pǐn dì,jùn gōng duān hé xùn wáng hún。

杜子野惠来禽内碧桃谢以一绝

徐鹿卿

五色云笺到冷曹,更将果实饱诗饕。wǔ sè yún jiān dào lěng cáo,gèng jiāng guǒ shí bǎo shī tāo。
便应谱入来禽内,青李刊除着碧桃。biàn yīng pǔ rù lái qín nèi,qīng lǐ kān chú zhe bì táo。

子野惠竹?有感而赋二绝

徐鹿卿

玉局诗中曾识面,小山书后忽题名。yù jú shī zhōng céng shí miàn,xiǎo shān shū hòu hū tí míng。
鸱夷混沌俱惭逊,更胜河豚大瘦生。chī yí hùn dùn jù cán xùn,gèng shèng hé tún dà shòu shēng。

子野惠竹?有感而赋二绝

徐鹿卿

食根为?肥腰腹,食实为凰长羽毛。shí gēn wèi féi yāo fù,shí shí wèi huáng zhǎng yǔ máo。
同是此君供廪饩,居然地位判卑高。tóng shì cǐ jūn gōng lǐn xì,jū rán dì wèi pàn bēi gāo。

七月二十一日重过赣滩十绝句

徐鹿卿

矫矫雄张虎欲奔,低低蹲伏雁成群。jiǎo jiǎo xióng zhāng hǔ yù bēn,dī dī dūn fú yàn chéng qún。
丁宁莫碍行舟过,唤作长生万石君。dīng níng mò ài xíng zhōu guò,huàn zuò zhǎng shēng wàn shí jūn。
158«2345678