古诗词

华镇

题画鹰

华镇

高飞远走可人情,上蔡东青旧有名。gāo fēi yuǎn zǒu kě rén qíng,shàng cài dōng qīng jiù yǒu míng。
谁在华堂餍鼎俎,自甘平野掠柴荆。shuí zài huá táng yàn dǐng zǔ,zì gān píng yě lüè chái jīng。
心忧狐兔纷难尽,眼看豺狼恣不平。xīn yōu hú tù fēn nán jǐn,yǎn kàn chái láng zì bù píng。
莫倚丝绳金縼美,弓藏鸟尽汝须惊。mò yǐ sī shéng jīn xuàn měi,gōng cáng niǎo jǐn rǔ xū jīng。

失题

华镇

暑往寒来春复秋,东西南北一萍浮。shǔ wǎng hán lái chūn fù qiū,dōng xī nán běi yī píng fú。
吴钩越剑虽常淬,梁苑秦关祇浪游。wú gōu yuè jiàn suī cháng cuì,liáng yuàn qín guān qí làng yóu。
场屋同盟多列鼎,乡闾小子亦封侯。chǎng wū tóng méng duō liè dǐng,xiāng lǘ xiǎo zi yì fēng hóu。
十年窗下劳萤雪,今日明时漫白头。shí nián chuāng xià láo yíng xuě,jīn rì míng shí màn bái tóu。

失题

华镇

分宜浪迹学希夷,岂合将身涉事为。fēn yí làng jì xué xī yí,qǐ hé jiāng shēn shè shì wèi。
无外纵知皆是幻,有中宁免强随时。wú wài zòng zhī jiē shì huàn,yǒu zhōng níng miǎn qiáng suí shí。
懒于中散人谁觉,贫过原思已自知。lǎn yú zhōng sàn rén shuí jué,pín guò yuán sī yǐ zì zhī。
若有一廛容定省,肯将尘鞅自羁縻。ruò yǒu yī chán róng dìng shěng,kěn jiāng chén yāng zì jī mí。

挽张约之

华镇

盗蹠有年颜子夭,千秋此理竟难昭。dào zhí yǒu nián yán zi yāo,qiān qiū cǐ lǐ jìng nán zhāo。
一枝仙果方成实,三叶阶兰已尽凋。yī zhī xiān guǒ fāng chéng shí,sān yè jiē lán yǐ jǐn diāo。
壮志永违只自恨,清魂一去更谁招。zhuàng zhì yǒng wéi zhǐ zì hèn,qīng hún yī qù gèng shuí zhāo。
犹胜伯道终身后,应得幽冥慰寂寥。yóu shèng bó dào zhōng shēn hòu,yīng dé yōu míng wèi jì liáo。

海门

华镇

海陵东去尽东隅,桑柘田闾间碧芦。hǎi líng dōng qù jǐn dōng yú,sāng zhè tián lǘ jiān bì lú。
北障海涛除斥卤,南分江水溉膏腴。běi zhàng hǎi tāo chú chì lǔ,nán fēn jiāng shuǐ gài gāo yú。
人羞投牒论长短,俗喜乘航贸有无。rén xiū tóu dié lùn zhǎng duǎn,sú xǐ chéng háng mào yǒu wú。
林下每逢垂白叟,自言不识被追呼。lín xià měi féng chuí bái sǒu,zì yán bù shí bèi zhuī hū。

诗一首

华镇

尽日道途经曲直,连天林木见高低。jǐn rì dào tú jīng qū zhí,lián tiān lín mù jiàn gāo dī。
况多田野迎秋稼,亦有人家报午鸡。kuàng duō tián yě yíng qiū jià,yì yǒu rén jiā bào wǔ jī。
宁觉身逾江尾外,只疑地是海唇西。níng jué shēn yú jiāng wěi wài,zhǐ yí dì shì hǎi chún xī。
此心不解分明想,眼界多为近事迷。cǐ xīn bù jiě fēn míng xiǎng,yǎn jiè duō wèi jìn shì mí。

闻酒香戏作

华镇

下蚓盈泉腹,高蝉溢露肠。xià yǐn yíng quán fù,gāo chán yì lù cháng。
如何不能饮,空羡瓮头香。rú hé bù néng yǐn,kōng xiàn wèng tóu xiāng。

谢成都杨汇秀才惠邛州竹杖二首

华镇

临邛石上老龙孙,雪抱霜封有旧痕。lín qióng shí shàng lǎo lóng sūn,xuě bào shuāng fēng yǒu jiù hén。
耸削已知非俗物,更堪来自草玄门。sǒng xuē yǐ zhī fēi sú wù,gèng kān lái zì cǎo xuán mén。

谢成都杨汇秀才惠邛州竹杖二首

华镇

邂逅相逢又别离,骤承佳贶意何其。xiè hòu xiāng féng yòu bié lí,zhòu chéng jiā kuàng yì hé qí。
应怜越绝闲云客,酷似临邛瘦竹枝。yīng lián yuè jué xián yún kè,kù shì lín qióng shòu zhú zhī。

过涧

华镇

两山分处水横流,渡水登山趣更幽。liǎng shān fēn chù shuǐ héng liú,dù shuǐ dēng shān qù gèng yōu。
却忆当年谢康乐,等闲羁束为封侯。què yì dāng nián xiè kāng lè,děng xián jī shù wèi fēng hóu。

河上

华镇

沙头两两飞归雁,水面茸茸长绿蒲。shā tóu liǎng liǎng fēi guī yàn,shuǐ miàn rōng rōng zhǎng lǜ pú。
知是人间好时节,不妨河上弄泥涂。zhī shì rén jiān hǎo shí jié,bù fáng hé shàng nòng ní tú。

闻歌

华镇

来时梅萼粘残雪,归日桃花簇绛罗。lái shí méi è zhān cán xuě,guī rì táo huā cù jiàng luó。
农事不妨河事了,齐声连路踏春歌。nóng shì bù fáng hé shì le,qí shēng lián lù tà chūn gē。

秋风

华镇

秋风昨夜落前林,放出千岩秀色深。qiū fēng zuó yè luò qián lín,fàng chū qiān yán xiù sè shēn。
欲结草庐归未得,倚栏空负季鹰心。yù jié cǎo lú guī wèi dé,yǐ lán kōng fù jì yīng xīn。

上顾侍郎诗

华镇

西汉风流古到今,油油卮酒待青襟。xī hàn fēng liú gǔ dào jīn,yóu yóu zhī jiǔ dài qīng jīn。
后堂不许闻歌舞,始觉先生见与深。hòu táng bù xǔ wén gē wǔ,shǐ jué xiān shēng jiàn yǔ shēn。

渡岭

华镇

岭路林梢一线通,肩舆直上破林风。lǐng lù lín shāo yī xiàn tōng,jiān yú zhí shàng pò lín fēng。
眼前遥见东山树,却顾青衫愧谢公。yǎn qián yáo jiàn dōng shān shù,què gù qīng shān kuì xiè gōng。

四海

华镇

四海田庐自有馀,置锥无地欲尤谁。sì hǎi tián lú zì yǒu yú,zhì zhuī wú dì yù yóu shuí。
鹪鹩莫厌一枝少,更有寄巢无一枝。jiāo liáo mò yàn yī zhī shǎo,gèng yǒu jì cháo wú yī zhī。

历阳道中

华镇

江北江南未定时,襟喉此地系安危。jiāng běi jiāng nán wèi dìng shí,jīn hóu cǐ dì xì ān wēi。
颓营故垒皆芜没,日落寒生枫树枝。tuí yíng gù lěi jiē wú méi,rì luò hán shēng fēng shù zhī。

江南湖阳

华镇

末俗颓风正可悲,当时强项是男儿。mò sú tuí fēng zhèng kě bēi,dāng shí qiáng xiàng shì nán ér。
君王不似南阳日,此事宁教女子知。jūn wáng bù shì nán yáng rì,cǐ shì níng jiào nǚ zi zhī。

石碛汉高帝庙

华镇

黄屋何曾驻未央,十年关外蹀寒霜。huáng wū hé céng zhù wèi yāng,shí nián guān wài dié hán shuāng。
灵祠今日秋江上,门锁丹枫似楚王。líng cí jīn rì qiū jiāng shàng,mén suǒ dān fēng shì chǔ wáng。

缑氏道中口占

华镇

人道自有上天梯,尘暗灵襟路却迷。rén dào zì yǒu shàng tiān tī,chén àn líng jīn lù què mí。
不见吹笙王子晋,独乘玄鹤碧嵩西。bù jiàn chuī shēng wáng zi jìn,dú chéng xuán hè bì sōng xī。