古诗词
诗词
作者
名句
古籍
搜索
高元之
朝代:
三国(178)
五代十国(2281)
元(50916)
南北朝(491)
唐(38807)
宋(190430)
明(165497)
晋(181)
汉(362)
清(86334)
秦(7)
金(1111)
隋(1055)
雪窦寺
宋
:
高元之
雪窦深云处,相携到乳泉。
xuě dòu shēn yún chù,xiāng xié dào rǔ quán。
沙田春事晚,山寺野花妍。
shā tián chūn shì wǎn,shān sì yě huā yán。
香饭饥南烛,丹房记景天。
xiāng fàn jī nán zhú,dān fáng jì jǐng tiān。
仙居应六八,更欲上风烟。
xiān jū yīng liù bā,gèng yù shàng fēng yān。
AI赏析
小晦岭
宋
:
高元之
路自崎岖心自平,云扃无锁但徐行。
lù zì qí qū xīn zì píng,yún jiōng wú suǒ dàn xú xíng。
松风石溜含悲怨,中有樵夫度岭声。
sōng fēng shí liū hán bēi yuàn,zhōng yǒu qiáo fū dù lǐng shēng。
AI赏析
长汀即事
宋
:
高元之
杨花剩得晴方好,榆荚其如世上贫。
yáng huā shèng dé qíng fāng hǎo,yú jiá qí rú shì shàng pín。
花向喜中看更好,分明春色解欺人。
huā xiàng xǐ zhōng kàn gèng hǎo,fēn míng chūn sè jiě qī rén。
AI赏析
题雪窦飞雪亭
宋
:
高元之
危亭上拂烟雾光,苍崖深到蛟螭穴。
wēi tíng shàng fú yān wù guāng,cāng yá shēn dào jiāo chī xué。
天河飞来破山翠,寒入疏林风自发。
tiān hé fēi lái pò shān cuì,hán rù shū lín fēng zì fā。
翻珠错玉无时歇,岩前散作千秋雪。
fān zhū cuò yù wú shí xiē,yán qián sàn zuò qiān qiū xuě。
寒声萧萧凛毛发,白云朵朵翔空灭。
hán shēng xiāo xiāo lǐn máo fā,bái yún duǒ duǒ xiáng kōng miè。
飞流溅沫入毫端,天与一诗为题绝。
fēi liú jiàn mò rù háo duān,tiān yǔ yī shī wèi tí jué。
AI赏析
大小晦山
宋
:
高元之
大晦出小晦,过尽山峰翠。
dà huì chū xiǎo huì,guò jǐn shān fēng cuì。
寒云抱幽石,枯卉老壖濑。
hán yún bào yōu shí,kū huì lǎo ruán lài。
沿流路偪侧,当道屋破碎。
yán liú lù bī cè,dāng dào wū pò suì。
却立重回首,瀑布泻云背。
què lì zhòng huí shǒu,pù bù xiè yún bèi。
AI赏析