古诗词

张恪

安定山

张恪

常怀玉垒李谪仙,精神浩瀚游八表。cháng huái yù lěi lǐ zhé xiān,jīng shén hào hàn yóu bā biǎo。
顶摩苍天弄白日,方丈蓬莱思清矫。dǐng mó cāng tiān nòng bái rì,fāng zhàng péng lái sī qīng jiǎo。
吾乡夙号山水邦,萦青缭白杂苍缥。wú xiāng sù hào shān shuǐ bāng,yíng qīng liáo bái zá cāng piāo。
人间要自有佳趣,何必东瞷扶桑晓。rén jiān yào zì yǒu jiā qù,hé bì dōng jiàn fú sāng xiǎo。
江郎秀色照闽吴,咀嚼自可忘幽悄。jiāng láng xiù sè zhào mǐn wú,jǔ jué zì kě wàng yōu qiāo。
烂柯山与浮云齐,突星骑石凌飞鸟。làn kē shān yǔ fú yún qí,tū xīng qí shí líng fēi niǎo。
何独此山名未耀,无乃潜德避喧扰。hé dú cǐ shān míng wèi yào,wú nǎi qián dé bì xuān rǎo。
定是壶中小有天,众星未易立谭了。dìng shì hú zhōng xiǎo yǒu tiān,zhòng xīng wèi yì lì tán le。
物之显晦固有数,巧历谁能穷忽秒。wù zhī xiǎn huì gù yǒu shù,qiǎo lì shuí néng qióng hū miǎo。
我闻雁岩古来无,山经不载事沉杳。wǒ wén yàn yán gǔ lái wú,shān jīng bù zài shì chén yǎo。
后世奇秘始发见,游人足迹竟盘绕。hòu shì qí mì shǐ fā jiàn,yóu rén zú jì jìng pán rào。
九华妙观人未睹,刘郎当时眼偏瞭。jiǔ huá miào guān rén wèi dǔ,liú láng dāng shí yǎn piān liǎo。
固知有物必有遇,此理甚明非深渺。gù zhī yǒu wù bì yǒu yù,cǐ lǐ shén míng fēi shēn miǎo。
岂惟安定名不腐,自觉刘郎才力少。qǐ wéi ān dìng míng bù fǔ,zì jué liú láng cái lì shǎo。
我诗那能为重轻,九鼎借助鸿毛小。wǒ shī nà néng wèi zhòng qīng,jiǔ dǐng jiè zhù hóng máo xiǎo。
群豪自可继唐贤,联名况有诗僧皎。qún háo zì kě jì táng xián,lián míng kuàng yǒu shī sēng jiǎo。