古诗词

马明生

临去箸诗三首

马明生

太和何久长,人命将不永。tài hé hé jiǔ zhǎng,rén mìng jiāng bù yǒng。
吸如朝露晞,奄忽睡觉醒。xī rú cháo lù xī,yǎn hū shuì jué xǐng。
生生世所悟,伤生由莫静。shēng shēng shì suǒ wù,shāng shēng yóu mò jìng。
我将寻真人,澄神挹容景。wǒ jiāng xún zhēn rén,chéng shén yì róng jǐng。
盘桓昆陵宫,玄都可驰骋。pán huán kūn líng gōng,xuán dōu kě chí chěng。
涓子牵我游,太真来见省。juān zi qiān wǒ yóu,tài zhēn lái jiàn shěng。
朝朝王母前,夕归钟岳岭。cháo cháo wáng mǔ qián,xī guī zhōng yuè lǐng。
仰采琼瑶葩,俯漱琳琅井。yǎng cǎi qióng yáo pā,fǔ shù lín láng jǐng。
千龄犹一刻,万纪如电顷。qiān líng yóu yī kè,wàn jì rú diàn qǐng。

临去箸诗三首

马明生

天地自有常,人命最险毳。tiān dì zì yǒu cháng,rén mìng zuì xiǎn cuì。
年若惊弦发,时犹轻矢逝。nián ruò jīng xián fā,shí yóu qīng shǐ shì。
虽有灼灼姿,玉为尘生秽。suī yǒu zhuó zhuó zī,yù wèi chén shēng huì。
秋草无秋耀,绿叶岂终岁。qiū cǎo wú qiū yào,lǜ yè qǐ zhōng suì。
惜彼繁茂摧,哀彼寒霜厉。xī bǐ fán mào cuī,āi bǐ hán shuāng lì。
有存理必亡,有兴故有废。yǒu cún lǐ bì wáng,yǒu xīng gù yǒu fèi。
真官戏玄津,与物无凝滞。zhēn guān xì xuán jīn,yǔ wù wú níng zhì。
神冲紫霄内,形栖山水际。shén chōng zǐ xiāo nèi,xíng qī shān shuǐ jì。
对虚忘有怀,游目托容裔。duì xū wàng yǒu huái,yóu mù tuō róng yì。
风尘将何来,真道故可大。fēng chén jiāng hé lái,zhēn dào gù kě dà。

临去箸诗三首

马明生

浊尘谅为叹,世乐岂足预。zhuó chén liàng wèi tàn,shì lè qǐ zú yù。
振褐扫尘遐,飘飘独远举。zhèn hè sǎo chén xiá,piāo piāo dú yuǎn jǔ。
寥寥岩岳际,萧萧纵万虑。liáo liáo yán yuè jì,xiāo xiāo zòng wàn lǜ。
灵真与我游,落景乘鸿御。líng zhēn yǔ wǒ yóu,luò jǐng chéng hóng yù。
朝乘云轮来,夕驾扶摇去。cháo chéng yún lún lái,xī jià fú yáo qù。
嗷嘈天地中,嚣声安得附。áo cáo tiān dì zhōng,xiāo shēng ān dé fù。