古诗词

孟郊

吊国殇

孟郊

徒言人最灵,白骨乱纵横。tú yán rén zuì líng,bái gǔ luàn zòng héng。
如何当春死,不及群草生。rú hé dāng chūn sǐ,bù jí qún cǎo shēng。
尧舜宰乾坤,器农不器兵。yáo shùn zǎi qián kūn,qì nóng bù qì bīng。
秦汉盗山岳,铸杀不铸耕。qín hàn dào shān yuè,zhù shā bù zhù gēng。
天地莫生金,生金人竞争。tiān dì mò shēng jīn,shēng jīn rén jìng zhēng。

吊元鲁山

孟郊

搏鸷有馀饱,鲁山长饥空。bó zhì yǒu yú bǎo,lǔ shān zhǎng jī kōng。
豪人饫鲜肥,鲁山饭蒿蓬。háo rén yù xiān féi,lǔ shān fàn hāo péng。
食名皆霸官,食力乃尧农。shí míng jiē bà guān,shí lì nǎi yáo nóng。
君子耻新态,鲁山与古终。jūn zi chǐ xīn tài,lǔ shān yǔ gǔ zhōng。
天璞本平一,人巧生异同。tiān pú běn píng yī,rén qiǎo shēng yì tóng。
鲁山不自剖,全璞竟没躬。lǔ shān bù zì pōu,quán pú jìng méi gōng。

吊元鲁山

孟郊

自剖多是非,流滥将何归。zì pōu duō shì fēi,liú làn jiāng hé guī。
奔竞立诡节,凌侮争怪辉。bēn jìng lì guǐ jié,líng wǔ zhēng guài huī。
五常坐销铄,万类随衰微。wǔ cháng zuò xiāo shuò,wàn lèi suí shuāi wēi。
以兹见鲁山,道蹇无所依。yǐ zī jiàn lǔ shān,dào jiǎn wú suǒ yī。

吊元鲁山

孟郊

君子不自蹇,鲁山蹇有因。jūn zi bù zì jiǎn,lǔ shān jiǎn yǒu yīn。
苟含天地秀,皆是天地身。gǒu hán tiān dì xiù,jiē shì tiān dì shēn。
天地蹇既甚,鲁山道莫伸。tiān dì jiǎn jì shén,lǔ shān dào mò shēn。
天地气不足,鲁山食更贫。tiān dì qì bù zú,lǔ shān shí gèng pín。
始知补元化,竟须得贤人。shǐ zhī bǔ yuán huà,jìng xū dé xián rén。

吊元鲁山

孟郊

贤人多自霾,道理与俗乖。xián rén duō zì mái,dào lǐ yǔ sú guāi。
细功不敢言,远韵方始谐。xì gōng bù gǎn yán,yuǎn yùn fāng shǐ xié。
万物饱为饱,万人怀为怀。wàn wù bǎo wèi bǎo,wàn rén huái wèi huái。
一声苟失所,众憾来相排。yī shēng gǒu shī suǒ,zhòng hàn lái xiāng pái。
所以元鲁山,饥衰难与偕。suǒ yǐ yuán lǔ shān,jī shuāi nán yǔ xié。

吊元鲁山

孟郊

远阶无近级,造次不可升。yuǎn jiē wú jìn jí,zào cì bù kě shēng。
贤人洁肠胃,寒日空澄凝。xián rén jié cháng wèi,hán rì kōng chéng níng。
血誓竟讹谬,膏明易煎蒸。xuè shì jìng é miù,gāo míng yì jiān zhēng。
以之驱鲁山,疏迹去莫乘。yǐ zhī qū lǔ shān,shū jì qù mò chéng。

吊元鲁山

孟郊

言从鲁山宦,尽化尧时心。yán cóng lǔ shān huàn,jǐn huà yáo shí xīn。
豺狼耻狂噬,齿牙闭霜金。chái láng chǐ kuáng shì,chǐ yá bì shuāng jīn。
竞来辟田土,相与耕嵚岑。jìng lái pì tián tǔ,xiāng yǔ gēng qīn cén。
当宵无关锁,竟岁饶歌吟。dāng xiāo wú guān suǒ,jìng suì ráo gē yín。
善教复天术,美词非俗箴。shàn jiào fù tiān shù,měi cí fēi sú zhēn。
精微自然事,视听不可寻。jīng wēi zì rán shì,shì tīng bù kě xún。
因书鲁山绩,庶合箫韶音。yīn shū lǔ shān jì,shù hé xiāo sháo yīn。

吊元鲁山

孟郊

当今富教化,元后得贤相。dāng jīn fù jiào huà,yuán hòu dé xián xiāng。
冰心镜衰古,霜议清遐障。bīng xīn jìng shuāi gǔ,shuāng yì qīng xiá zhàng。
幽埋尽洸洗,滞旅免流浪。yōu mái jǐn guāng xǐ,zhì lǚ miǎn liú làng。
唯馀鲁山名,未获旌廉让。wéi yú lǔ shān míng,wèi huò jīng lián ràng。
二三贞苦士,刷视耸危望。èr sān zhēn kǔ shì,shuā shì sǒng wēi wàng。
发秋青山夜,目断丹阙亮。fā qiū qīng shān yè,mù duàn dān quē liàng。
诱类幸从兹,嘉招固非妄。yòu lèi xìng cóng zī,jiā zhāo gù fēi wàng。
小生奏狂狷,感惕增万状。xiǎo shēng zòu kuáng juàn,gǎn tì zēng wàn zhuàng。

吊元鲁山

孟郊

黄犊不知孝,鲁山自驾车。huáng dú bù zhī xiào,lǔ shān zì jià chē。
非贤不可妻,鲁山竟无家。fēi xián bù kě qī,lǔ shān jìng wú jiā。
供养耻佗力,言词岂纤瑕。gōng yǎng chǐ tuó lì,yán cí qǐ xiān xiá。
将谣鲁山德,赜海谁能涯。jiāng yáo lǔ shān dé,zé hǎi shuí néng yá。

吊元鲁山

孟郊

遗婴尽雏乳,何况骨肉枝。yí yīng jǐn chú rǔ,hé kuàng gǔ ròu zhī。
心肠结苦诚,胸臆垂甘滋。xīn cháng jié kǔ chéng,xiōng yì chuí gān zī。
事已出古表,谁言独今奇。shì yǐ chū gǔ biǎo,shuí yán dú jīn qí。
贤人母万物,岂弟流前诗。xián rén mǔ wàn wù,qǐ dì liú qián shī。

哭李观

孟郊

志士不得老,多为直气伤。zhì shì bù dé lǎo,duō wèi zhí qì shāng。
阮公终日哭,寿命固难长。ruǎn gōng zhōng rì kū,shòu mìng gù nán zhǎng。
颜子既殂谢,孔门无辉光。yán zi jì cú xiè,kǒng mén wú huī guāng。
文星落奇曜,宝剑摧修铓。wén xīng luò qí yào,bǎo jiàn cuī xiū máng。
常作金应石,忽为宫别商。cháng zuò jīn yīng shí,hū wèi gōng bié shāng。
为尔吊琴瑟,断弦难再张。wèi ěr diào qín sè,duàn xián nán zài zhāng。
偏毂不可转,只翼不可翔。piān gǔ bù kě zhuǎn,zhǐ yì bù kě xiáng。
清尘无吹嘘,委地难飞扬。qīng chén wú chuī xū,wěi dì nán fēi yáng。
此义古所重,此风今则亡。cǐ yì gǔ suǒ zhòng,cǐ fēng jīn zé wáng。
自闻丧元宾,一日八九狂。zì wén sàng yuán bīn,yī rì bā jiǔ kuáng。
沈痛此丈夫,惊呼彼穹苍。shěn tòng cǐ zhàng fū,jīng hū bǐ qióng cāng。
我有出俗韵,劳君疾恶肠。wǒ yǒu chū sú yùn,láo jūn jí è cháng。
知音既已矣,微言谁能彰。zhī yīn jì yǐ yǐ,wēi yán shuí néng zhāng。
旅葬无高坟,栽松不成行。lǚ zàng wú gāo fén,zāi sōng bù chéng xíng。
哀歌动寒日,赠泪沾晨霜。āi gē dòng hán rì,zèng lèi zhān chén shuāng。
神理本窅窅,今来更茫茫。shén lǐ běn yǎo yǎo,jīn lái gèng máng máng。
何以荡悲怀,万事付一觞。hé yǐ dàng bēi huái,wàn shì fù yī shāng。

李少府厅吊李元宾遗字

孟郊

零落三四字,忽成千万年。líng luò sān sì zì,hū chéng qiān wàn nián。
那知冥寞客,不有补亡篇。nà zhī míng mò kè,bù yǒu bǔ wáng piān。
斜月吊空壁,旅人难独眠。xié yuè diào kōng bì,lǚ rén nán dú mián。
一生能几时,百虑来相煎。yī shēng néng jǐ shí,bǎi lǜ lái xiāng jiān。
戚戚故交泪,幽幽长夜泉。qī qī gù jiāo lèi,yōu yōu zhǎng yè quán。
已矣难重言,一言一潸然。yǐ yǐ nán zhòng yán,yī yán yī shān rán。

悼吴兴汤

孟郊

君生霅水清,君殁霅水浑。jūn shēng zhà shuǐ qīng,jūn mò zhà shuǐ hún。
空令骨肉情,哭得白日昏。kōng lìng gǔ ròu qíng,kū dé bái rì hūn。
大夜不复晓,古松长闭门。dà yè bù fù xiǎo,gǔ sōng zhǎng bì mén。
琴弦绿水绝,诗句青山存。qín xián lǜ shuǐ jué,shī jù qīng shān cún。
昔为芳春颜,今为荒草根。xī wèi fāng chūn yán,jīn wèi huāng cǎo gēn。
独问冥冥理,先儒未曾言。dú wèn míng míng lǐ,xiān rú wèi céng yán。

哀孟云卿嵩阳荒居

孟郊

戚戚抱幽独,宴宴沈荒居。qī qī bào yōu dú,yàn yàn shěn huāng jū。
不闻新欢笑,但睹旧诗书。bù wén xīn huān xiào,dàn dǔ jiù shī shū。
艺檗意弥苦,耕山食无馀。yì bò yì mí kǔ,gēng shān shí wú yú。
定交昔何在,至戚今或疏。dìng jiāo xī hé zài,zhì qī jīn huò shū。
薄俗易销歇,淳风难久舒。báo sú yì xiāo xiē,chún fēng nán jiǔ shū。
秋芜上空堂,寒槿落枯渠。qiū wú shàng kōng táng,hán jǐn luò kū qú。
薙草恐伤蕙,摄衣自理锄。tì cǎo kǒng shāng huì,shè yī zì lǐ chú。
残芳亦可饵,遗秀谁忍除。cán fāng yì kě ěr,yí xiù shuí rěn chú。
徘徊未能去,为尔涕涟如。pái huái wèi néng qù,wèi ěr tì lián rú。

哭卢贞国

孟郊

一别难与期,存亡易寒燠。yī bié nán yǔ qī,cún wáng yì hán yù。
下马入君门,声悲不成哭。xià mǎ rù jūn mén,shēng bēi bù chéng kū。
自能富才艺,当冀深荣禄。zì néng fù cái yì,dāng jì shēn róng lù。
皇天负我贤,遗恨至两目。huáng tiān fù wǒ xián,yí hèn zhì liǎng mù。
平生叹无子,家家亲相嘱。píng shēng tàn wú zi,jiā jiā qīn xiāng zhǔ。

伤旧游

孟郊

去春会处今春归,花数不减人数稀。qù chūn huì chù jīn chūn guī,huā shù bù jiǎn rén shù xī。
朝笑片时暮成泣,东风一向还西辉。cháo xiào piàn shí mù chéng qì,dōng fēng yī xiàng hái xī huī。

吊房十五次卿少府

孟郊

日高方得起,独赏些些春。rì gāo fāng dé qǐ,dú shǎng xiē xiē chūn。
可惜宛转莺,好音与佗人。kě xī wǎn zhuǎn yīng,hǎo yīn yǔ tuó rén。
昔年此气味,还走曲江滨。xī nián cǐ qì wèi,hái zǒu qū jiāng bīn。
逢著韩退之,结交方殷勤。féng zhù hán tuì zhī,jié jiāo fāng yīn qín。
蜀客骨目高,聪辩剑戟新。shǔ kè gǔ mù gāo,cōng biàn jiàn jǐ xīn。
如何昨日欢,今日见无因。rú hé zuó rì huān,jīn rì jiàn wú yīn。
英奇一谢世,视听一为尘。yīng qí yī xiè shì,shì tīng yī wèi chén。
谁言老泪短,泪短沾衣巾。shuí yán lǎo lèi duǎn,lèi duǎn zhān yī jīn。

逢江南故昼上人会中郑方回

孟郊

相逢失意中,万感因语至。xiāng féng shī yì zhōng,wàn gǎn yīn yǔ zhì。
追思东林日,掩抑北邙泪。zhuī sī dōng lín rì,yǎn yì běi máng lèi。
筐箧有遗文,江山旧清气。kuāng qiè yǒu yí wén,jiāng shān jiù qīng qì。
尘生逍遥注,墨故飞动字。chén shēng xiāo yáo zhù,mò gù fēi dòng zì。
荒毁碧涧居,虚无青松位。huāng huǐ bì jiàn jū,xū wú qīng sōng wèi。
珠沈百泉暗,月死群象闭。zhū shěn bǎi quán àn,yuè sǐ qún xiàng bì。
永谢平生言,知音岂容易。yǒng xiè píng shēng yán,zhī yīn qǐ róng yì。

哭秘书包大监

孟郊

哲人卧病日,贱子泣玉年。zhé rén wò bìng rì,jiàn zi qì yù nián。
常恐宝镜破,明月难再圆。cháng kǒng bǎo jìng pò,míng yuè nán zài yuán。
文字未改素,声容忽归玄。wén zì wèi gǎi sù,shēng róng hū guī xuán。
始知知音稀,千载一绝弦。shǐ zhī zhī yīn xī,qiān zài yī jué xián。
旧馆有遗琴,清风那复传。jiù guǎn yǒu yí qín,qīng fēng nà fù chuán。

悼幼子

孟郊

一闭黄蒿门,不闻白日事。yī bì huáng hāo mén,bù wén bái rì shì。
生气散成风,枯骸化为地。shēng qì sàn chéng fēng,kū hái huà wèi dì。
负我十年恩,欠尔千行泪。fù wǒ shí nián ēn,qiàn ěr qiān xíng lèi。
洒之北原上,不待秋风至。sǎ zhī běi yuán shàng,bù dài qiū fēng zhì。