古诗词

客中览镜

于武陵

何当开此镜,即见发如丝。hé dāng kāi cǐ jìng,jí jiàn fā rú sī。
白日急于水,少年能几时。bái rì jí yú shuǐ,shǎo nián néng jǐ shí。
每逢芳草处,长返故园迟。měi féng fāng cǎo chù,zhǎng fǎn gù yuán chí。
所以多为客,蹉跎欲怨谁。suǒ yǐ duō wèi kè,cuō tuó yù yuàn shuí。

劝酒

于武陵

劝君金屈卮,满酌不须辞。quàn jūn jīn qū zhī,mǎn zhuó bù xū cí。
花发多风雨,人生足别离。huā fā duō fēng yǔ,rén shēng zú bié lí。

长信

于武陵

莫问古宫名,古宫空有城。mò wèn gǔ gōng míng,gǔ gōng kōng yǒu chéng。
惟应东去水,不改旧时声。wéi yīng dōng qù shuǐ,bù gǎi jiù shí shēng。

高楼

于武陵

远天明月出,照此谁家楼。yuǎn tiān míng yuè chū,zhào cǐ shuí jiā lóu。
上有罗衣裳,凉风吹不休。shàng yǒu luó yī shang,liáng fēng chuī bù xiū。

远水

于武陵

悔作望南浦,望中生远愁。huǐ zuò wàng nán pǔ,wàng zhōng shēng yuǎn chóu。
因知人易老,为有水东流。yīn zhī rén yì lǎo,wèi yǒu shuǐ dōng liú。
欲附故乡信,不逢归客舟。yù fù gù xiāng xìn,bù féng guī kè zhōu。
萋萋两岸草,又度一年秋。qī qī liǎng àn cǎo,yòu dù yī nián qiū。

寄人

张泌

别梦依依到谢家,小廊回合曲阑斜。bié mèng yī yī dào xiè jiā,xiǎo láng huí hé qū lán xié。
多情只有春庭月,犹为离人照落花。duō qíng zhǐ yǒu chūn tíng yuè,yóu wèi lí rén zhào luò huā。

书怀

于邺

长安多路岐,西去欲何依。zhǎng ān duō lù qí,xī qù yù hé yī。
浮世只如此,旧山长忆归。fú shì zhǐ rú cǐ,jiù shān zhǎng yì guī。
自离京国久,应已故人稀。zì lí jīng guó jiǔ,yīng yǐ gù rén xī。
好与孤云住,孤云无是非。hǎo yǔ gū yún zhù,gū yún wú shì fēi。

书情

于邺

负郭有田在,年年长废耕。fù guō yǒu tián zài,nián nián zhǎng fèi gēng。
欲磨秋镜净,恐见白头生。yù mó qiū jìng jìng,kǒng jiàn bái tóu shēng。
未作一旬别,已过千里程。wèi zuò yī xún bié,yǐ guò qiān lǐ chéng。
不知书与剑,十载两无成。bù zhī shū yǔ jiàn,shí zài liǎng wú chéng。

涂中作

于邺

西南千里程,处处有车声。xī nán qiān lǐ chéng,chù chù yǒu chē shēng。
若使地无利,始应人不营。ruò shǐ dì wú lì,shǐ yīng rén bù yíng。
天涯犹马到,石迹尚尘生。tiān yá yóu mǎ dào,shí jì shàng chén shēng。
如此未曾息,蜀山终冀平。rú cǐ wèi céng xī,shǔ shān zhōng jì píng。

春过函谷关

于邺

几度作游客,客行长苦辛。jǐ dù zuò yóu kè,kè xíng zhǎng kǔ xīn。
愁看函谷路,老尽布衣人。chóu kàn hán gǔ lù,lǎo jǐn bù yī rén。
岁远关犹固,时移草亦春。suì yuǎn guān yóu gù,shí yí cǎo yì chūn。
何当名利息,遣此绝征轮。hé dāng míng lì xī,qiǎn cǐ jué zhēng lún。

褒中即事

于邺

风吹残雨歇,云去有烟霞。fēng chuī cán yǔ xiē,yún qù yǒu yān xiá。
南浦足游女,绿蘋应发花。nán pǔ zú yóu nǚ,lǜ píng yīng fā huā。
远钟当半夜,明月入千家。yuǎn zhōng dāng bàn yè,míng yuè rù qiān jiā。
不作故乡梦,始知京洛赊。bù zuò gù xiāng mèng,shǐ zhī jīng luò shē。

岁暮还家

于邺

东西流不驻,白日与车轮。dōng xī liú bù zhù,bái rì yǔ chē lún。
残雪半成水,微风应欲春。cán xuě bàn chéng shuǐ,wēi fēng yīng yù chūn。
几经他国岁,已减故乡人。jǐ jīng tā guó suì,yǐ jiǎn gù xiāng rén。
回首长安道,十年空苦辛。huí shǒu zhǎng ān dào,shí nián kōng kǔ xīn。

还家

于邺

为客忆归舍,归来还寂寥。wèi kè yì guī shě,guī lái hái jì liáo。
壮时看欲过,白首固非遥。zhuàng shí kàn yù guò,bái shǒu gù fēi yáo。
独酌几回醉,此愁终不销。dú zhuó jǐ huí zuì,cǐ chóu zhōng bù xiāo。
犹残鸡与犬,驱去住山椒。yóu cán jī yǔ quǎn,qū qù zhù shān jiāo。

题华山麻处士所居

于邺

贵贱各扰扰,皆逢朝市间。guì jiàn gè rǎo rǎo,jiē féng cháo shì jiān。
到此马无迹,始知君独闲。dào cǐ mǎ wú jì,shǐ zhī jūn dú xián。
冰破听敷水,雪晴看华山。bīng pò tīng fū shuǐ,xuě qíng kàn huá shān。
西风寂寥地,唯我坐忘还。xī fēng jì liáo dì,wéi wǒ zuò wàng hái。

天南怀

于邺

独行千里尘,轧轧转征轮。dú xíng qiān lǐ chén,yà yà zhuǎn zhēng lún。
一别已多日,总看成老人。yī bié yǐ duō rì,zǒng kàn chéng lǎo rén。
洞庭雪不下,故国草应春。dòng tíng xuě bù xià,gù guó cǎo yīng chūn。
三月烟波暖,南风生绿蘋。sān yuè yān bō nuǎn,nán fēng shēng lǜ píng。

路傍草

于邺

春至始青青,香车碾已平。chūn zhì shǐ qīng qīng,xiāng chē niǎn yǐ píng。
不知山下处,来向路傍生。bù zhī shān xià chù,lái xiàng lù bàng shēng。
每岁有人在,何时无马行。měi suì yǒu rén zài,hé shí wú mǎ xíng。
应随尘与土,吹满洛阳城。yīng suí chén yǔ tǔ,chuī mǎn luò yáng chéng。

洛中有怀

于邺

潺潺伊洛河,寂寞少恩波。chán chán yī luò hé,jì mò shǎo ēn bō。
銮驾久不幸,洛阳春草多。luán jià jiǔ bù xìng,luò yáng chūn cǎo duō。

送魏山韦处士

于邺

阴阴亭际间,相顾惨离颜。yīn yīn tíng jì jiān,xiāng gù cǎn lí yán。
一片云飞去,嵯峨空魏山。yī piàn yún fēi qù,cuó é kōng wèi shān。

赠王福娘

崔澹

怪得清风送异香,娉婷仙子曳霓裳。guài dé qīng fēng sòng yì xiāng,pīng tíng xiān zi yè ní shang。
惟应错认偷桃客,曼倩曾为汉侍郎。wéi yīng cuò rèn tōu táo kè,màn qiàn céng wèi hàn shì láng。

陈凝

未明龙骨骏,幸得到神州。wèi míng lóng gǔ jùn,xìng dé dào shén zhōu。
自有千金价,宁忘伯乐酬。zì yǒu qiān jīn jià,níng wàng bó lè chóu。
虽知殊款段,莫敢比骅骝。suī zhī shū kuǎn duàn,mò gǎn bǐ huá liú。
若遇追风便,当轩一举头。ruò yù zhuī fēng biàn,dāng xuān yī jǔ tóu。