古诗词

拾得

一入双溪不计春,鍊暴黄精几许斤。yī rù shuāng xī bù jì chūn,liàn bào huáng jīng jǐ xǔ jīn。
炉灶石锅频煮沸,土甑久烝气味珍。lú zào shí guō pín zhǔ fèi,tǔ zèng jiǔ zhēng qì wèi zhēn。
谁来幽谷餐仙食,独向云泉更勿人。shuí lái yōu gǔ cān xiān shí,dú xiàng yún quán gèng wù rén。
延龄寿尽招手石,此栖终不出山门。yán líng shòu jǐn zhāo shǒu shí,cǐ qī zhōng bù chū shān mén。
拾得

拾得

唐代丰干禅师,住在天台山国清寺,一天,在松林漫步,山道旁忽然传来小孩啼哭声音,他寻声一看,原来是一个稚龄的小孩,衣服虽不整,但相貌奇伟,问了附近村庄人家,没有人知道这是谁家的孩子,丰干禅师不得已,只好把这男孩带回国清寺,等待人家来认领。因他是丰干禅师捡回来的,所以大家都叫他“拾得”。于唐代贞观年间由天台山至苏州妙利普明塔院任住持,此院遂改名为闻名中外的苏州寒山寺。诗人张继据此留下脍炙人口的《枫桥夜泊》。 拾得的作品>>

猜您喜欢

拾得

迢迢山径峻,万仞险隘危。tiáo tiáo shān jìng jùn,wàn rèn xiǎn ài wēi。
石桥莓苔绿,时见白云飞。shí qiáo méi tái lǜ,shí jiàn bái yún fēi。
瀑布悬如练,月影落潭晖。pù bù xuán rú liàn,yuè yǐng luò tán huī。
更登华顶上,犹待孤鹤期。gèng dēng huá dǐng shàng,yóu dài gū hè qī。

拾得

松月冷飕飕,片片云霞起。sōng yuè lěng sōu sōu,piàn piàn yún xiá qǐ。
匼匝几重山,纵目千万里。kē zā jǐ zhòng shān,zòng mù qiān wàn lǐ。
溪潭水澄澄,彻底镜相似。xī tán shuǐ chéng chéng,chè dǐ jìng xiāng shì。
可贵灵台物,七宝莫能比。kě guì líng tái wù,qī bǎo mò néng bǐ。

拾得

世有多解人,愚痴学闲文。shì yǒu duō jiě rén,yú chī xué xián wén。
不忧当来果,唯知造恶因。bù yōu dāng lái guǒ,wéi zhī zào è yīn。
见佛不解礼,睹僧倍生瞋。jiàn fú bù jiě lǐ,dǔ sēng bèi shēng chēn。
五逆十恶辈,三毒以为邻。wǔ nì shí è bèi,sān dú yǐ wèi lín。
死去入地狱,未有出头辰。sǐ qù rù dì yù,wèi yǒu chū tóu chén。

拾得

人生浮世中,个个愿富贵。rén shēng fú shì zhōng,gè gè yuàn fù guì。
高堂车马多,一呼百诺至。gāo táng chē mǎ duō,yī hū bǎi nuò zhì。
吞并田地宅,准拟承后嗣。tūn bìng tián dì zhái,zhǔn nǐ chéng hòu sì。
未逾七十秋,冰消瓦解去。wèi yú qī shí qiū,bīng xiāo wǎ jiě qù。

拾得

水浸泥弹丸,思量无道理。shuǐ jìn ní dàn wán,sī liàng wú dào lǐ。
浮沤梦幻身,百年能几几。fú ōu mèng huàn shēn,bǎi nián néng jǐ jǐ。
不解细思惟,将言长不死。bù jiě xì sī wéi,jiāng yán zhǎng bù sǐ。
诛剥垒千金,留将与妻子。zhū bō lěi qiān jīn,liú jiāng yǔ qī zi。

拾得

云林最幽栖,傍涧枕月溪。yún lín zuì yōu qī,bàng jiàn zhěn yuè xī。
松拂盘陀石,甘泉涌凄凄。sōng fú pán tuó shí,gān quán yǒng qī qī。
静坐偏佳丽,虚岩曚雾迷。jìng zuò piān jiā lì,xū yán méng wù mí。
怡然居憩地,日。yí rán jū qì dì,rì。

拾得

可笑是林泉,数里少人烟。kě xiào shì lín quán,shù lǐ shǎo rén yān。
云从岩嶂起,瀑布水潺潺。yún cóng yán zhàng qǐ,pù bù shuǐ chán chán。
猿啼唱道曲,虎啸出人间。yuán tí chàng dào qū,hǔ xiào chū rén jiān。
松风清飒飒,鸟语声关关。sōng fēng qīng sà sà,niǎo yǔ shēng guān guān。
独步绕石涧,孤陟上峰峦。dú bù rào shí jiàn,gū zhì shàng fēng luán。
时坐盘陀石,偃仰攀萝沿。shí zuò pán tuó shí,yǎn yǎng pān luó yán。
遥望城隍处,惟闻闹喧喧。yáo wàng chéng huáng chù,wéi wén nào xuān xuān。

颂其一

拾得

无瞋是持戒,心净即出家。wú chēn shì chí jiè,xīn jìng jí chū jiā。
我性与汝合,一切法无差。wǒ xìng yǔ rǔ hé,yī qiè fǎ wú chà。

颂其二

拾得

东阳海水清,水清复见底。dōng yáng hǎi shuǐ qīng,shuǐ qīng fù jiàn dǐ。
灵源流法泉,斫水刀而痕。líng yuán liú fǎ quán,zhuó shuǐ dāo ér hén。
我见顽愚士,灯心拄须弥。wǒ jiàn wán yú shì,dēng xīn zhǔ xū mí。
寸樵煮大海,足抹大地石。cùn qiáo zhǔ dà hǎi,zú mǒ dà dì shí。
蒸沙成饭无,磨砖将为镜。zhēng shā chéng fàn wú,mó zhuān jiāng wèi jìng。
说食终不饱,直须着力行。shuō shí zhōng bù bǎo,zhí xū zhe lì xíng。
恢恢大丈夫,堂堂六尺土。huī huī dà zhàng fū,táng táng liù chǐ tǔ。
枉死埋冢下,可惜孤标物。wǎng sǐ mái zhǒng xià,kě xī gū biāo wù。
541234