古诗词

赠念经僧

周朴

庵前古折碑,夜静念经时。ān qián gǔ zhé bēi,yè jìng niàn jīng shí。
月皎海霞散,露浓山草垂。yuè jiǎo hǎi xiá sàn,lù nóng shān cǎo chuí。
鬼闻抛故冢,禽听离寒枝。guǐ wén pāo gù zhǒng,qín tīng lí hán zhī。
想得天花坠,馨香拂白眉。xiǎng dé tiān huā zhuì,xīn xiāng fú bái méi。

周朴

周朴(?—878),字见素,一作太朴,福州长乐人。【《全唐诗》作吴兴(今湖州)人。此从《唐才子传》】生年不详,卒于唐僖宗乾符五年。工于诗,无功名之念,隐居嵩山,寄食寺庙中当居士,常与山僧钓叟相往还。与诗僧贯休、方干、李频为诗友。周朴,唐末诗人,生性喜欢吟诗,尤其喜欢苦涩的诗风。 周朴的作品>>

猜您喜欢

边思

周朴

年高来远戍,白首罢干戎。nián gāo lái yuǎn shù,bái shǒu bà gàn róng。
夜色蓟门火,秋声边塞风。yè sè jì mén huǒ,qiū shēng biān sāi fēng。
碛浮悲老马,月满引新弓。qì fú bēi lǎo mǎ,yuè mǎn yǐn xīn gōng。
百战阴山去,唯添上将雄。bǎi zhàn yīn shān qù,wéi tiān shàng jiāng xióng。

哭陈庾

周朴

系马向山立,一杯聊奠君。xì mǎ xiàng shān lì,yī bēi liáo diàn jūn。
野烟孤客路,寒草故人坟。yě yān gū kè lù,hán cǎo gù rén fén。
琴韵归流水,诗情寄白云。qín yùn guī liú shuǐ,shī qíng jì bái yún。
日斜休哭后,松韵不堪闻。rì xié xiū kū hòu,sōng yùn bù kān wén。

宿玉泉寺

周朴

野寺度残夏,空房欲暮时。yě sì dù cán xià,kōng fáng yù mù shí。
夜听猿不睡,秋思客先知。yè tīng yuán bù shuì,qiū sī kè xiān zhī。
竹迥烟生薄,山高月上迟。zhú jiǒng yān shēng báo,shān gāo yuè shàng chí。
又登尘路去,难与老僧期。yòu dēng chén lù qù,nán yǔ lǎo sēng qī。

题赤城中岩寺

周朴

浮世师休话,晋时灯照岩。fú shì shī xiū huà,jìn shí dēng zhào yán。
禽飞穿静户,藤结入高杉。qín fēi chuān jìng hù,téng jié rù gāo shān。
存没诗千首,废兴经数函。cún méi shī qiān shǒu,fèi xīng jīng shù hán。
谁知将俗耳,来此避嚣谗。shuí zhī jiāng sú ěr,lái cǐ bì xiāo chán。

塞上

周朴

受降城必破,回落陇头移。shòu jiàng chéng bì pò,huí luò lǒng tóu yí。
蕃道北海北,谋生今始知。fān dào běi hǎi běi,móu shēng jīn shǐ zhī。

塞上曲

周朴

一阵风来一阵砂,有人行处没人家。yī zhèn fēng lái yī zhèn shā,yǒu rén xíng chù méi rén jiā。
黄河九曲冰先合,紫塞三春不见花。huáng hé jiǔ qū bīng xiān hé,zǐ sāi sān chūn bù jiàn huā。

塞下曲

周朴

石国胡儿向碛东,爱吹横笛引秋风。shí guó hú ér xiàng qì dōng,ài chuī héng dí yǐn qiū fēng。
夜来云雨皆飞尽,月照平沙万里空。yè lái yún yǔ jiē fēi jǐn,yuè zhào píng shā wàn lǐ kōng。

咏猿

周朴

生在巫山更向西,不知何事到巴溪。shēng zài wū shān gèng xiàng xī,bù zhī hé shì dào bā xī。
中宵为忆秋云伴,遥隔朱门向月啼。zhōng xiāo wèi yì qiū yún bàn,yáo gé zhū mén xiàng yuè tí。

桃花

周朴

桃花春色暖先开,明媚谁人不看来。táo huā chūn sè nuǎn xiān kāi,míng mèi shuí rén bù kàn lái。
可惜狂风吹落后,殷红片片点莓苔。kě xī kuáng fēng chuī luò hòu,yīn hóng piàn piàn diǎn méi tái。

薛老峰

周朴

薛老峰头三个字,须知此与石齐生。xuē lǎo fēng tóu sān gè zì,xū zhī cǐ yǔ shí qí shēng。
直叫截断苍苔色,浮世人侪眼始明。zhí jiào jié duàn cāng tái sè,fú shì rén chái yǎn shǐ míng。

吊李群玉

周朴

群玉诗名冠李唐,投诗换得校书郎。qún yù shī míng guān lǐ táng,tóu shī huàn dé xiào shū láng。
吟魂醉魄知何处,空有幽兰隔岸香。yín hún zuì pò zhī hé chù,kōng yǒu yōu lán gé àn xiāng。

无等岩

周朴

建造上方藤影里,高僧往往似天台。jiàn zào shàng fāng téng yǐng lǐ,gāo sēng wǎng wǎng shì tiān tái。
不知名树檐前长,曾问道人岩下来。bù zhī míng shù yán qián zhǎng,céng wèn dào rén yán xià lái。

春日秦国怀古

周朴

荒郊一望欲消魂,泾水萦纡傍远村。huāng jiāo yī wàng yù xiāo hún,jīng shuǐ yíng yū bàng yuǎn cūn。
牛马放多春草尽,原田耕破古碑存。niú mǎ fàng duō chūn cǎo jǐn,yuán tián gēng pò gǔ bēi cún。
云和积雪苍山晚,烟伴残阳绿树昏。yún hé jī xuě cāng shān wǎn,yān bàn cán yáng lǜ shù hūn。
数里黄沙行客路,不堪回首思秦原。shù lǐ huáng shā xíng kè lù,bù kān huí shǒu sī qín yuán。

春日游北园寄韩侍郎

周朴

灼灼春园晚色分,露珠千点映寒云。zhuó zhuó chūn yuán wǎn sè fēn,lù zhū qiān diǎn yìng hán yún。
多情舞蝶穿花去,解语流莺隔水闻。duō qíng wǔ dié chuān huā qù,jiě yǔ liú yīng gé shuǐ wén。
冷酒杯中宜泛滟,暖风林下自氛氲。lěng jiǔ bēi zhōng yí fàn yàn,nuǎn fēng lín xià zì fēn yūn。
仙桃不肯全开拆,应借馀芳待使君。xiān táo bù kěn quán kāi chāi,yīng jiè yú fāng dài shǐ jūn。
2912