古诗词

风筝

鲍溶

何响与天通,瑶筝挂望中。hé xiǎng yǔ tiān tōng,yáo zhēng guà wàng zhōng。
彩弦非触指,锦瑟忽闻风。cǎi xián fēi chù zhǐ,jǐn sè hū wén fēng。
雁柱虚连势,鸾歌且坠空。yàn zhù xū lián shì,luán gē qiě zhuì kōng。
夜和霜击磬,晴引凤归桐。yè hé shuāng jī qìng,qíng yǐn fèng guī tóng。
幽咽谁生怨,清泠自匪躬。yōu yàn shuí shēng yuàn,qīng líng zì fěi gōng。
秦姬收宝匣,搔首不成功。qín jī shōu bǎo xiá,sāo shǒu bù chéng gōng。
鲍溶

鲍溶

鲍溶,字德源,生卒年、籍贯不详,元和四年进士,是中唐时期的重要诗人。晚唐诗人、诗论家张为著《诗人主客图》,尊鲍溶为“博解宏拔主”.将他与“广大教化主”白居易、“高古奥逸主”孟云卿、“清奇雅正主”李益、“清奇僻苦主”盂郊、“瑰奇美丽主”武元衡并列。为“六主”之一。宋代欧阳修、曾巩等对他的诗歌也颇为欣赏。 鲍溶的作品>>

猜您喜欢

怀远人

鲍溶

远道在天际,客行如浮云。yuǎn dào zài tiān jì,kè xíng rú fú yún。
浮云不知归,似我长望君。fú yún bù zhī guī,shì wǒ zhǎng wàng jūn。
秋至汉水高,南音何时闻?qiū zhì hàn shuǐ gāo,nán yīn hé shí wén?
瑶草难远寄,西风气氤氲。yáo cǎo nán yuǎn jì,xī fēng qì yīn yūn。
常恐山岳游,不反鸾凤群。cháng kǒng shān yuè yóu,bù fǎn luán fèng qún。
无厌坐迟人,风雨惊斯文。wú yàn zuò chí rén,fēng yǔ jīng sī wén。

怀尹真人

鲍溶

万里叠嶂翠,一心浮云闲。wàn lǐ dié zhàng cuì,yī xīn fú yún xián。
羽人杏花发,倚树红琼颜。yǔ rén xìng huā fā,yǐ shù hóng qióng yán。
流水杳冥外,女萝阴荫间。liú shuǐ yǎo míng wài,nǚ luó yīn yīn jiān。
却思人间世,多恐不可还。què sī rén jiān shì,duō kǒng bù kě hái。
青鸟飞难远,春云晴不闲。qīng niǎo fēi nán yuǎn,chūn yún qíng bù xián。
但恐五云车,山上复有山。dàn kǒng wǔ yún chē,shān shàng fù yǒu shān。

秋晚铜山道中宿隐者

鲍溶

我乡山川遥,秋晚空景促。wǒ xiāng shān chuān yáo,qiū wǎn kōng jǐng cù。
天明共云散,日落依鸟宿。tiān míng gòng yún sàn,rì luò yī niǎo sù。
主人逃名子,鹤发卧空谷。zhǔ rén táo míng zi,hè fā wò kōng gǔ。
野言得真风,山貌宜古服。yě yán dé zhēn fēng,shān mào yí gǔ fú。
喜于无声地,暂傲羲皇俗。xǐ yú wú shēng dì,zàn ào xī huáng sú。
秋窗照疏萤,寒犬吠落木。qiū chuāng zhào shū yíng,hán quǎn fèi luò mù。
朝隐留此处,一点天边宿。cháo yǐn liú cǐ chù,yī diǎn tiān biān sù。
今忆见此时,添悲览止足。jīn yì jiàn cǐ shí,tiān bēi lǎn zhǐ zú。
迟迟清夜昼,幽路出深竹。chí chí qīng yè zhòu,yōu lù chū shēn zhú。
笑谢万户侯,余将耻干禄。xiào xiè wàn hù hóu,yú jiāng chǐ gàn lù。

感怀

鲍溶

宿心不觉远,事去劳追忆。sù xīn bù jué yuǎn,shì qù láo zhuī yì。
旷古川上怀,东流几时息。kuàng gǔ chuān shàng huái,dōng liú jǐ shí xī。
门前青山路,眼见归不得。mén qián qīng shān lù,yǎn jiàn guī bù dé。
晓梦云月光,过秋兰蕙色。xiǎo mèng yún yuè guāng,guò qiū lán huì sè。

经秦皇墓

鲍溶

左岗青虬盘,右坂白虎踞。zuǒ gǎng qīng qiú pán,yòu bǎn bái hǔ jù。
谁识此中陵,祖龙藏身处。shuí shí cǐ zhōng líng,zǔ lóng cáng shēn chù。
别为一天地,下入三泉路。bié wèi yī tiān dì,xià rù sān quán lù。
珠华翔青鸟,玉影耀白兔。zhū huá xiáng qīng niǎo,yù yǐng yào bái tù。
山河一易姓,万事随人去。shān hé yī yì xìng,wàn shì suí rén qù。
白昼盗开陵,玄冬火焚树。bái zhòu dào kāi líng,xuán dōng huǒ fén shù。
哀哉送死厚,乃为弃身具。āi zāi sòng sǐ hòu,nǎi wèi qì shēn jù。
死者不复知,回看汉文墓。sǐ zhě bù fù zhī,huí kàn hàn wén mù。

将归旧山留别孟郊

鲍溶

择木无利刃,羡鱼无巧纶。zé mù wú lì rèn,xiàn yú wú qiǎo lún。
如何不量力,自取中路贫。rú hé bù liàng lì,zì qǔ zhōng lù pín。
前者不厌耕,一日不离亲。qián zhě bù yàn gēng,yī rì bù lí qīn。
今来千里外,我心不在身。jīn lái qiān lǐ wài,wǒ xīn bù zài shēn。
悠悠慈母心,惟愿才如人。yōu yōu cí mǔ xīn,wéi yuàn cái rú rén。
蚕桑能几许,衣服常著新。cán sāng néng jǐ xǔ,yī fú cháng zhù xīn。
一饭吐尺丝,谁见此殷勤。yī fàn tǔ chǐ sī,shuí jiàn cǐ yīn qín。
别君归耕去,持火烧车轮。bié jūn guī gēng qù,chí huǒ shāo chē lún。

留辞

鲍溶

东风吹旅怀,乡梦无夜无。dōng fēng chuī lǚ huái,xiāng mèng wú yè wú。
惭见君子堂,贫思上归途。cán jiàn jūn zi táng,pín sī shàng guī tú。
海岳泛念深,涓尘复何须。hǎi yuè fàn niàn shēn,juān chén fù hé xū。
婆娑不在本,屈曲无弦弧。pó suō bù zài běn,qū qū wú xián hú。
恻恻奉离尊,承欢独向隅。cè cè fèng lí zūn,chéng huān dú xiàng yú。
时当凤来日,孰用鸡鸣夫。shí dāng fèng lái rì,shú yòng jī míng fū。
回首九仙门,皇家在玉壶。huí shǒu jiǔ xiān mén,huáng jiā zài yù hú。
惭非海人别,泪下不成珠。cán fēi hǎi rén bié,lèi xià bù chéng zhū。

长城

鲍溶

蒙公虏生人,北筑秦氏冤。méng gōng lǔ shēng rén,běi zhù qín shì yuān。
祸兴萧墙内,万里防祸根。huò xīng xiāo qiáng nèi,wàn lǐ fáng huò gēn。
城成六国亡,宫阙启千门。chéng chéng liù guó wáng,gōng quē qǐ qiān mén。
生人半为土,何用空中原。shēng rén bàn wèi tǔ,hé yòng kōng zhōng yuán。
奈何家天下,骨肉尚无恩。nài hé jiā tiān xià,gǔ ròu shàng wú ēn。
投沙拥海水,安得久不翻。tóu shā yōng hǎi shuǐ,ān dé jiǔ bù fān。
乘高惨人魂,寒日易黄昏。chéng gāo cǎn rén hún,hán rì yì huáng hūn。
枯骨贯朽铁,砂中如有言。kū gǔ guàn xiǔ tiě,shā zhōng rú yǒu yán。
万古骊山下,徒悲野火燔。wàn gǔ lí shān xià,tú bēi yě huǒ fán。

章华宫行

鲍溶

烟渚南鸿呼晓群,章华宫娥怨行云。yān zhǔ nán hóng hū xiǎo qún,zhāng huá gōng é yuàn xíng yún。
十二巫峰仰天禄,金车何处邀云宿。shí èr wū fēng yǎng tiān lù,jīn chē hé chù yāo yún sù。
小腰婑堕三千人,宫衣水碧颜青春。xiǎo yāo ruí duò sān qiān rén,gōng yī shuǐ bì yán qīng chūn。
岂无一人似神女,忍使黛蛾常不伸。qǐ wú yī rén shì shén nǚ,rěn shǐ dài é cháng bù shēn。
黛蛾不伸犹自可,春朝诸处门常锁。dài é bù shēn yóu zì kě,chūn cháo zhū chù mén cháng suǒ。

倚瑟行

鲍溶

金舆传惊灞浐水,龙旗参天行殿巍。jīn yú chuán jīng bà chǎn shuǐ,lóng qí cān tiān xíng diàn wēi。
左文皇帝右慎姬,北面侍臣张释之。zuǒ wén huáng dì yòu shèn jī,běi miàn shì chén zhāng shì zhī。
因高知处邯郸道,寿陵已见生秋草。yīn gāo zhī chù hán dān dào,shòu líng yǐ jiàn shēng qiū cǎo。
万世何人不此归,一言出口堪生老。wàn shì hé rén bù cǐ guī,yī yán chū kǒu kān shēng lǎo。
高歌倚瑟流清悲,徐乐哀生知为谁。gāo gē yǐ sè liú qīng bēi,xú lè āi shēng zhī wèi shuí。
臣惊欢叹不可放,愿赐一言释名妄。chén jīng huān tàn bù kě fàng,yuàn cì yī yán shì míng wàng。
明珠为日红亭亭,水银为河玉为星。míng zhū wèi rì hóng tíng tíng,shuǐ yín wèi hé yù wèi xīng。
泉宫一闭秦国丧,牧童弄火骊山上。quán gōng yī bì qín guó sàng,mù tóng nòng huǒ lí shān shàng。
与世无情在速贫,弃尸于野由斯葬。yǔ shì wú qíng zài sù pín,qì shī yú yě yóu sī zàng。
生死茫茫不可知,视不一姓君莫悲。shēng sǐ máng máng bù kě zhī,shì bù yī xìng jūn mò bēi。
始皇有训二世哲,君独何人至于斯。shǐ huáng yǒu xùn èr shì zhé,jūn dú hé rén zhì yú sī。
灞陵一代无发毁,俭风本是张廷尉。bà líng yī dài wú fā huǐ,jiǎn fēng běn shì zhāng tíng wèi。

送僧之宣城

鲍溶

昔从谢太守,宾客宛陵城。xī cóng xiè tài shǒu,bīn kè wǎn líng chéng。
有日持斋戒,高僧识姓名。yǒu rì chí zhāi jiè,gāo sēng shí xìng míng。
秋风送客去,安得尽忘情。qiū fēng sòng kè qù,ān dé jǐn wàng qíng。

宣城北楼昔从顺阳公会于此

鲍溶

诗楼郡城北,窗牖敬亭山。shī lóu jùn chéng běi,chuāng yǒu jìng tíng shān。
几步尘埃隔,终朝世界闲。jǐ bù chén āi gé,zhōng cháo shì jiè xián。
凭师看粉壁,名姓在其间。píng shī kàn fěn bì,míng xìng zài qí jiān。

东高峰

鲍溶

东亭最高峙,春树绕山腰。dōng tíng zuì gāo zhì,chūn shù rào shān yāo。
画里青鸾客,云中碧玉箫。huà lǐ qīng luán kè,yún zhōng bì yù xiāo。
秋风若西望,为我一长谣。qiū fēng ruò xī wàng,wèi wǒ yī zhǎng yáo。

禅定寺经院

鲍溶

莲华不朽寺,雕刻满山根。lián huá bù xiǔ sì,diāo kè mǎn shān gēn。
石汗知天雨,金泥落圣言。shí hàn zhī tiān yǔ,jīn ní luò shèng yán。
思量施金客,千古独消魂。sī liàng shī jīn kè,qiān gǔ dú xiāo hún。

越女词

鲍溶

越女芙蓉妆,浣纱清浅水。yuè nǚ fú róng zhuāng,huàn shā qīng qiǎn shuǐ。
忽惊春心晓,不敢思君子。hū jīng chūn xīn xiǎo,bù gǎn sī jūn zi。
君子纵我思,宁来浣溪里。jūn zi zòng wǒ sī,níng lái huàn xī lǐ。