古诗词

题开元寺牡丹

徐凝

此花南地知难种,惭愧僧闲用意栽。cǐ huā nán dì zhī nán zhǒng,cán kuì sēng xián yòng yì zāi。
海燕解怜频睥睨,胡蜂未识更徘徊。hǎi yàn jiě lián pín pì nì,hú fēng wèi shí gèng pái huái。
虚生芍药徒劳妒,羞杀玫瑰不敢开。xū shēng sháo yào tú láo dù,xiū shā méi guī bù gǎn kāi。
惟有数苞红萼在,含芳只待舍人来。wéi yǒu shù bāo hóng è zài,hán fāng zhǐ dài shě rén lái。

徐凝

徐凝,唐代(约公元八一三年、唐宪宗元和中前后前后在世)诗人,浙江睦州人,代表作《奉酬元相公上元》。《全唐诗》录存一卷。 徐凝的作品>>

猜您喜欢

洛城秋砧

徐凝

三川水上秋砧发,五凤楼前明月新。sān chuān shuǐ shàng qiū zhēn fā,wǔ fèng lóu qián míng yuè xīn。
谁为秋砧明月夜,洛阳城里更愁人。shuí wèi qiū zhēn míng yuè yè,luò yáng chéng lǐ gèng chóu rén。

和川守侍郎缑山题仙庙

徐凝

王子缑山石殿明,白家诗句咏吹笙。wáng zi gōu shān shí diàn míng,bái jiā shī jù yǒng chuī shēng。
安知散席人间曲,不是寥天鹤上声。ān zhī sàn xí rén jiān qū,bù shì liáo tiān hè shàng shēng。

和夜题玉泉寺

徐凝

岁岁云山玉泉寺,年年车马洛阳尘。suì suì yún shān yù quán sì,nián nián chē mǎ luò yáng chén。
风清月冷水边宿,诗好官高能几人。fēng qīng yuè lěng shuǐ biān sù,shī hǎo guān gāo néng jǐ rén。

和秋游洛阳

徐凝

洛阳自古多才子,唯爱春风烂漫游。luò yáng zì gǔ duō cái zi,wéi ài chūn fēng làn màn yóu。
今到白家诗句出,无人不咏洛阳秋。jīn dào bái jiā shī jù chū,wú rén bù yǒng luò yáng qiū。

和嘲春风

徐凝

源上拂桃烧水发,江边吹杏暗园开。yuán shàng fú táo shāo shuǐ fā,jiāng biān chuī xìng àn yuán kāi。
可怜半死龙门树,懊恼春风作底来。kě lián bàn sǐ lóng mén shù,ào nǎo chūn fēng zuò dǐ lái。

侍郎宅泛池

徐凝

莲子花边回竹岸,鸡头叶上荡兰舟。lián zi huā biān huí zhú àn,jī tóu yè shàng dàng lán zhōu。
谁知洛北朱门里,便到江南绿水游。shuí zhī luò běi zhū mén lǐ,biàn dào jiāng nán lǜ shuǐ yóu。

和侍郎邀宿不至

徐凝

蟾蜍有色门应锁,街鼓无声夜自深。chán chú yǒu sè mén yīng suǒ,jiē gǔ wú shēng yè zì shēn。
料得白家诗思苦,一篇诗了一弹琴。liào dé bái jiā shī sī kǔ,yī piān shī le yī dàn qín。

自鄂渚至河南将归江外留辞侍郎

徐凝

一生所遇唯元白,天下无人重布衣。yī shēng suǒ yù wéi yuán bái,tiān xià wú rén zhòng bù yī。
欲别朱门泪先尽,白头游子白身归。yù bié zhū mén lèi xiān jǐn,bái tóu yóu zi bái shēn guī。

蛮入西川后

徐凝

守隘一夫何处在,长桥万里只堪伤。shǒu ài yī fū hé chù zài,zhǎng qiáo wàn lǐ zhǐ kān shāng。
纷纷塞外乌蛮贼,驱尽江头濯锦娘。fēn fēn sāi wài wū mán zéi,qū jǐn jiāng tóu zhuó jǐn niáng。

忆紫溪

徐凝

长忆紫溪春欲尽,千岩交映水回斜。zhǎng yì zǐ xī chūn yù jǐn,qiān yán jiāo yìng shuǐ huí xié。
岩空水满溪自紫,水态更笼南烛花。yán kōng shuǐ mǎn xī zì zǐ,shuǐ tài gèng lóng nán zhú huā。

夸红槿

徐凝

谁道槿花生感促,可怜相计半年红。shuí dào jǐn huā shēng gǎn cù,kě lián xiāng jì bàn nián hóng。
何如桃李无多少,并打千枝一夜风。hé rú táo lǐ wú duō shǎo,bìng dǎ qiān zhī yī yè fēng。

题缙云山鼎池二首

徐凝

黄帝旌旗去不回,空馀片石碧崔嵬。huáng dì jīng qí qù bù huí,kōng yú piàn shí bì cuī wéi。
有时风卷鼎湖浪,散作晴天雨点来。yǒu shí fēng juǎn dǐng hú làng,sàn zuò qíng tiān yǔ diǎn lái。

题缙云山鼎池二首

徐凝

天地茫茫成古今,仙都凡有几人寻。tiān dì máng máng chéng gǔ jīn,xiān dōu fán yǒu jǐ rén xún。
到来唯见山高下,只是不知湖浅深。dào lái wéi jiàn shān gāo xià,zhǐ shì bù zhī hú qiǎn shēn。

宿冽上人房

徐凝

浮生不定若蓬飘,林下真僧偶见招。fú shēng bù dìng ruò péng piāo,lín xià zhēn sēng ǒu jiàn zhāo。
觉后始知身是梦,更闻寒雨滴芭蕉。jué hòu shǐ zhī shēn shì mèng,gèng wén hán yǔ dī bā jiāo。

汴河览古

徐凝

炀帝龙舟向此行,三千宫女采桡轻。yáng dì lóng zhōu xiàng cǐ xíng,sān qiān gōng nǚ cǎi ráo qīng。
渡河不似如今唱,为是杨家怨思声。dù hé bù shì rú jīn chàng,wèi shì yáng jiā yuàn sī shēng。
81123456