古诗词

忆鹤

刘得仁

自尔归仙后,经秋又过春。zì ěr guī xiān hòu,jīng qiū yòu guò chūn。
白云寻不得,紫府去无因。bái yún xún bù dé,zǐ fǔ qù wú yīn。
此地空明月,何山伴羽人。cǐ dì kōng míng yuè,hé shān bàn yǔ rén。
终期华表上,重见令威身。zhōng qī huá biǎo shàng,zhòng jiàn lìng wēi shēn。

刘得仁

刘得仁(约公元八三八年前后在世),唐朝时期作家,字、里、生卒年均不详,约唐文宗开成中前后在世。相传他是公主之子。长庆中,(公元八二三年左右)即有诗名。自开成至大中四朝,昆弟以贵戚皆擢显位,独得仁出入举场三十年,竟无所成。得仁著有诗集一卷,《新唐书艺文志》传于世。 刘得仁的作品>>

猜您喜欢

栽松

刘得仁

翠色凛空庭,披衣独绕行。cuì sè lǐn kōng tíng,pī yī dú rào xíng。
取从山顶崄,栽得道心生。qǔ cóng shān dǐng xiǎn,zāi dé dào xīn shēng。
未弱幽泉韵,焉论别木声。wèi ruò yōu quán yùn,yān lùn bié mù shēng。
霜天残月在,转影入池清。shuāng tiān cán yuè zài,zhuǎn yǐng rù chí qīng。

禁署早春晴望

刘得仁

御林闻有早莺声,玉槛春香九陌晴。yù lín wén yǒu zǎo yīng shēng,yù kǎn chūn xiāng jiǔ mò qíng。
寒著霁云归紫阁,暖浮佳气动芳城。hán zhù jì yún guī zǐ gé,nuǎn fú jiā qì dòng fāng chéng。
宫池日到冰初解,辇路风吹草欲生。gōng chí rì dào bīng chū jiě,niǎn lù fēng chuī cǎo yù shēng。
鸳侣此时皆赋咏,商山雪在思尤清。yuān lǚ cǐ shí jiē fù yǒng,shāng shān xuě zài sī yóu qīng。

山中寻道人不遇

刘得仁

年过弱冠风尘里,常拟随师学鍊形。nián guò ruò guān fēng chén lǐ,cháng nǐ suí shī xué liàn xíng。
石路特来寻道者,云房空见有仙经。shí lù tè lái xún dào zhě,yún fáng kōng jiàn yǒu xiān jīng。
棋于松底留残局,鹤向潭边退数翎。qí yú sōng dǐ liú cán jú,hè xiàng tán biān tuì shù líng。
便欲此居闲到老,先生何日下青冥。biàn yù cǐ jū xián dào lǎo,xiān shēng hé rì xià qīng míng。

赠敬晊助教二首

刘得仁

到来常听说清虚,手把玄元七字书。dào lái cháng tīng shuō qīng xū,shǒu bǎ xuán yuán qī zì shū。
仙籍不知名姓有,道情惟见往来疏。xiān jí bù zhī míng xìng yǒu,dào qíng wéi jiàn wǎng lái shū。
已能绝粒无饥色,早晚休官买隐居。yǐ néng jué lì wú jī sè,zǎo wǎn xiū guān mǎi yǐn jū。
便欲去随为弟子,片云孤鹤可相于。biàn yù qù suí wèi dì zi,piàn yún gū hè kě xiāng yú。

赠敬晊助教二首

刘得仁

街西静观求居处,不到权门到寺频。jiē xī jìng guān qiú jū chù,bù dào quán mén dào sì pín。
禁掖人知连状荐,国庠官满一家贫。jìn yē rén zhī lián zhuàng jiàn,guó xiáng guān mǎn yī jiā pín。
清仪称是蓬瀛客,直气堪为谏诤臣。qīng yí chēng shì péng yíng kè,zhí qì kān wèi jiàn zhèng chén。
自顾无成年渐长,报恩惟愿杀微身。zì gù wú chéng nián jiàn zhǎng,bào ēn wéi yuàn shā wēi shēn。

送祖山人归山

刘得仁

独来朝市笑浮云,却忆烟霞出帝城。dú lái cháo shì xiào fú yún,què yì yān xiá chū dì chéng。
不说金丹能点化,空教弟子学长生。bù shuō jīn dān néng diǎn huà,kōng jiào dì zi xué zhǎng shēng。
壶中泻酒看云影,洞里逢师下鹤迎。hú zhōng xiè jiǔ kàn yún yǐng,dòng lǐ féng shī xià hè yíng。
料得仙家玉牌上,已镌白日上升名。liào dé xiān jiā yù pái shàng,yǐ juān bái rì shàng shēng míng。

题新栽小松

刘得仁

满庭萧飒皆凡木,岂得飕飗似石溪。mǎn tíng xiāo sà jiē fán mù,qǐ dé sōu liú shì shí xī。
雪夜枝柯疑画出,月中长短共人齐。xuě yè zhī kē yí huà chū,yuè zhōng zhǎng duǎn gòng rén qí。
未知何日干天及,恐到秋来被鹤栖。wèi zhī hé rì gàn tiān jí,kǒng dào qiū lái bèi hè qī。
却向旧山寻得处,白云根蕟觅应迷。què xiàng jiù shān xún dé chù,bái yún gēn fà mì yīng mí。

悲老宫人

刘得仁

白发宫娃不解悲,满头犹自插花枝。bái fā gōng wá bù jiě bēi,mǎn tóu yóu zì chā huā zhī。
曾缘玉貌君王宠,准拟人看似旧时。céng yuán yù mào jūn wáng chǒng,zhǔn nǐ rén kàn shì jiù shí。

村中闲步

刘得仁

闲共野人临野水,新秋高树挂清晖。xián gòng yě rén lín yě shuǐ,xīn qiū gāo shù guà qīng huī。
不知尘里无穷事,白鸟双飞入翠微。bù zhī chén lǐ wú qióng shì,bái niǎo shuāng fēi rù cuì wēi。

省试日上崔侍郎四首

刘得仁

衣上年年泪血痕,只将怀抱诉乾坤。yī shàng nián nián lèi xuè hén,zhǐ jiāng huái bào sù qián kūn。
如今主圣臣贤日,岂致人间一物冤。rú jīn zhǔ shèng chén xián rì,qǐ zhì rén jiān yī wù yuān。

省试日上崔侍郎四首

刘得仁

如病如痴二十秋,求名难得又难休。rú bìng rú chī èr shí qiū,qiú míng nán dé yòu nán xiū。
回看骨肉须堪耻,一著麻衣便白头。huí kàn gǔ ròu xū kān chǐ,yī zhù má yī biàn bái tóu。

省试日上崔侍郎四首

刘得仁

戚里称儒愧小才,礼闱公道此时开。qī lǐ chēng rú kuì xiǎo cái,lǐ wéi gōng dào cǐ shí kāi。
他人何事虚相指,明主无私不是媒。tā rén hé shì xū xiāng zhǐ,míng zhǔ wú sī bù shì méi。

省试日上崔侍郎四首

刘得仁

方寸终朝似火然,为求白日上青天。fāng cùn zhōng cháo shì huǒ rán,wèi qiú bái rì shàng qīng tiān。
自嗟辜负平生眼,不识春光二十年。zì jiē gū fù píng shēng yǎn,bù shí chūn guāng èr shí nián。

秋夜

刘得仁

秋气满堂孤烛冷,清宵无寐忆山归。qiū qì mǎn táng gū zhú lěng,qīng xiāo wú mèi yì shān guī。
窗前月过三更后,细竹吟风似雨微。chuāng qián yuè guò sān gèng hòu,xì zhú yín fēng shì yǔ wēi。

贾妇怨

刘得仁

嫁与商人头欲白,未曾一日得双行。jià yǔ shāng rén tóu yù bái,wèi céng yī rì dé shuāng xíng。
任君逐利轻江海,莫把风涛似妾轻。rèn jūn zhú lì qīng jiāng hǎi,mò bǎ fēng tāo shì qiè qīng。
118«2345678