古诗词

山中舒怀寄上丁学士

刘得仁

五字投精鉴,惭非大雅词。wǔ zì tóu jīng jiàn,cán fēi dà yǎ cí。
本求闲赐览,岂料便蒙知。běn qiú xián cì lǎn,qǐ liào biàn méng zhī。
幽拙欣殊幸,提携更不疑。yōu zhuō xīn shū xìng,tí xié gèng bù yí。
弱苗须雨长,懒翼在风吹。ruò miáo xū yǔ zhǎng,lǎn yì zài fēng chuī。
砺镞端杨叶,光门待桂枝。lì zú duān yáng yè,guāng mén dài guì zhī。
计闻尘里誉,因和禁中诗。jì wén chén lǐ yù,yīn hé jìn zhōng shī。

刘得仁

刘得仁(约公元八三八年前后在世),唐朝时期作家,字、里、生卒年均不详,约唐文宗开成中前后在世。相传他是公主之子。长庆中,(公元八二三年左右)即有诗名。自开成至大中四朝,昆弟以贵戚皆擢显位,独得仁出入举场三十年,竟无所成。得仁著有诗集一卷,《新唐书艺文志》传于世。 刘得仁的作品>>

猜您喜欢

题景玄禅师院

刘得仁

古僧精进者,师复是谁流。gǔ sēng jīng jìn zhě,shī fù shì shuí liú。
道贵行无我,禅难说到头。dào guì xíng wú wǒ,chán nán shuō dào tóu。
汲泉羸鹤立,拥褐老猿愁。jí quán léi hè lì,yōng hè lǎo yuán chóu。
曾住深山院,何如此院幽。céng zhù shēn shān yuàn,hé rú cǐ yuàn yōu。

夏日樊川别业即事

刘得仁

无事称无才,柴门亦罕开。wú shì chēng wú cái,chái mén yì hǎn kāi。
脱巾吟永日,著屐步荒台。tuō jīn yín yǒng rì,zhù jī bù huāng tái。
风卷微尘上,霆将暴雨来。fēng juǎn wēi chén shàng,tíng jiāng bào yǔ lái。
终南云渐合,咫尺失崔嵬。zhōng nán yún jiàn hé,zhǐ chǐ shī cuī wéi。

寄无可上人

刘得仁

省学为诗日,宵吟每达晨。shěng xué wèi shī rì,xiāo yín měi dá chén。
十年期是梦,一事未成身。shí nián qī shì mèng,yī shì wèi chéng shēn。
枉别山中客,殊非世上人。wǎng bié shān zhōng kè,shū fēi shì shàng rén。
今来已如此,须得桂荣新。jīn lái yǐ rú cǐ,xū dé guì róng xīn。

和范校书赠造微上人

刘得仁

得性见微公,何曾执著空。dé xìng jiàn wēi gōng,hé céng zhí zhù kōng。
修心将佛并,吐论与儒通。xiū xīn jiāng fú bìng,tǔ lùn yǔ rú tōng。
晓漱松杉下,宵禅雪月中。xiǎo shù sōng shān xià,xiāo chán xuě yuè zhōng。
他生有缘会,君子亦应同。tā shēng yǒu yuán huì,jūn zi yì yīng tóng。

访曲江胡处士

刘得仁

何况归山后,而今已似仙。hé kuàng guī shān hòu,ér jīn yǐ shì xiān。
卜居天苑畔,闲步禁楼前。bo jū tiān yuàn pàn,xián bù jìn lóu qián。
落日明沙岸,微风上纸鸢。luò rì míng shā àn,wēi fēng shàng zhǐ yuān。
静还林石下,坐读养生篇。jìng hái lín shí xià,zuò dú yǎng shēng piān。

慈恩寺塔下避暑

刘得仁

古松凌巨塔,修竹映空廊。gǔ sōng líng jù tǎ,xiū zhú yìng kōng láng。
竟日闻虚籁,深山只此凉。jìng rì wén xū lài,shēn shān zhǐ cǐ liáng。
僧真生我静,水淡发茶香。sēng zhēn shēng wǒ jìng,shuǐ dàn fā chá xiāng。
坐久东楼望,钟声振夕阳。zuò jiǔ dōng lóu wàng,zhōng shēng zhèn xī yáng。

秋晚与友人游青龙寺

刘得仁

高视终南秀,西风度阁凉。gāo shì zhōng nán xiù,xī fēng dù gé liáng。
一生同隙影,几处好山光。yī shēng tóng xì yǐng,jǐ chù hǎo shān guāng。
暮鸟投嬴木,寒钟送夕阳。mù niǎo tóu yíng mù,hán zhōng sòng xī yáng。
因居话心地,川冥宿僧房。yīn jū huà xīn dì,chuān míng sù sēng fáng。

春日雨后作

刘得仁

朝来微有雨,天地爽无尘。cháo lái wēi yǒu yǔ,tiān dì shuǎng wú chén。
北厥明如昼,南山碧动人。běi jué míng rú zhòu,nán shān bì dòng rén。
车舆终日别,草树一城新。chē yú zhōng rì bié,cǎo shù yī chéng xīn。
枉是吾君戚,何门谒紫宸。wǎng shì wú jūn qī,hé mén yè zǐ chén。

别王山人

刘得仁

旨甘虽自足,未是禄荣亲。zhǐ gān suī zì zú,wèi shì lù róng qīn。
尚逐趋时伴,多离有道人。shàng zhú qū shí bàn,duō lí yǒu dào rén。
山居衣以草,生寄药随身。shān jū yī yǐ cǎo,shēng jì yào suí shēn。
不食长无疾,年知出十旬。bù shí zhǎng wú jí,nián zhī chū shí xún。

赠陶山人

刘得仁

处士例营营,惟君纵此生。chù shì lì yíng yíng,wéi jūn zòng cǐ shēng。
闲能资寿考,健不换公卿。xián néng zī shòu kǎo,jiàn bù huàn gōng qīng。
药圃妻同耨,山田子共耕。yào pǔ qī tóng nòu,shān tián zi gòng gēng。
定知丹熟后,无姓亦无名。dìng zhī dān shú hòu,wú xìng yì wú míng。

刘得仁

何处访岐路,青云但忆归。hé chù fǎng qí lù,qīng yún dàn yì guī。
风尘数年限,门馆一生依。fēng chén shù nián xiàn,mén guǎn yī shēng yī。
外族帝王是,中朝亲旧稀。wài zú dì wáng shì,zhōng cháo qīn jiù xī。
翻令浮议者,不许九霄飞。fān lìng fú yì zhě,bù xǔ jiǔ xiāo fēi。

云门寺

刘得仁

上方僧又起,清磬出林初。shàng fāng sēng yòu qǐ,qīng qìng chū lín chū。
吟苦晓灯暗,露零秋草疏。yín kǔ xiǎo dēng àn,lù líng qiū cǎo shū。
旧山多梦到,流水送愁馀。jiù shān duō mèng dào,liú shuǐ sòng chóu yú。
寄寺欲经岁,惭无亲故书。jì sì yù jīng suì,cán wú qīn gù shū。

中秋宿邓逸人居

刘得仁

偶与山僧宿,吟诗坐到明。ǒu yǔ shān sēng sù,yín shī zuò dào míng。
夜凉耽月色,秋渴漱泉声。yè liáng dān yuè sè,qiū kě shù quán shēng。
涧木如竿耸,窗云作片生。jiàn mù rú gān sǒng,chuāng yún zuò piàn shēng。
白衣闲自贵,不揖汉公卿。bái yī xián zì guì,bù yī hàn gōng qīng。

晚步

刘得仁

野步晚悠悠,山光澹早秋。yě bù wǎn yōu yōu,shān guāng dàn zǎo qiū。
远空沦日脚,多稼没人头。yuǎn kōng lún rì jiǎo,duō jià méi rén tóu。
古木蝉齐噪,深塍水慢流。gǔ mù chán qí zào,shēn chéng shuǐ màn liú。
幽居回不近,秋策却堪愁。yōu jū huí bù jìn,qiū cè què kān chóu。

村晚闲步

刘得仁

缓步出居处,过原边雁行。huǎn bù chū jū chù,guò yuán biān yàn xíng。
夕阳投草木,远水迎苍茫。xī yáng tóu cǎo mù,yuǎn shuǐ yíng cāng máng。
野寺同蟾宿,云溪斸药尝。yě sì tóng chán sù,yún xī zhǔ yào cháng。
萧条霜景暮,极目尽堪伤。xiāo tiáo shuāng jǐng mù,jí mù jǐn kān shāng。
118«2345678