古诗词

太子西

温庭筠

梨花雪压枝,莺啭柳如丝。lí huā xuě yā zhī,yīng zhuàn liǔ rú sī。
懒逐妆成晓,春融梦觉迟。lǎn zhú zhuāng chéng xiǎo,chūn róng mèng jué chí。
鬓轻全作影,颦浅未成眉。bìn qīng quán zuò yǐng,pín qiǎn wèi chéng méi。
莫信张公子,窗间断暗期。mò xìn zhāng gōng zi,chuāng jiān duàn àn qī。
温庭筠

温庭筠

温庭筠(约812—866)唐代诗人、词人。本名岐,字飞卿,太原祁(今山西祁县东南)人。富有天才,文思敏捷,每入试,押官韵,八叉手而成八韵,所以也有“温八叉”之称。然恃才不羁,又好讥刺权贵,多犯忌讳,取憎于时,故屡举进士不第,长被贬抑,终生不得志。官终国子助教。精通音律。工诗,与李商隐齐名,时称“温李”。其诗辞藻华丽,秾艳精致,内容多写闺情。其词艺术成就在晚唐诸词人之上,为“花间派”首要词人,对词的发展影响较大。在词史上,与韦庄齐名,并称“温韦”。存词七十余首。后人辑有《温飞卿集》及《金奁集》。 温庭筠的作品>>

猜您喜欢

更漏子

温庭筠

相见稀,相忆久,眉浅淡烟如柳。xiāng jiàn xī,xiāng yì jiǔ,méi qiǎn dàn yān rú liǔ。
垂翠幕,结同心,待郎熏绣衾。chuí cuì mù,jié tóng xīn,dài láng xūn xiù qīn。
城上月,白如雪,蝉鬓美人愁绝。chéng shàng yuè,bái rú xuě,chán bìn měi rén chóu jué。
宫树暗,鹊桥横,玉签初报明。gōng shù àn,què qiáo héng,yù qiān chū bào míng。

更漏子

温庭筠

背江楼,临海月,城上角声呜咽。bèi jiāng lóu,lín hǎi yuè,chéng shàng jiǎo shēng wū yàn。
堤柳动,岛烟昏,两行征雁分。dī liǔ dòng,dǎo yān hūn,liǎng xíng zhēng yàn fēn。
京口路,归帆渡,正是芳菲欲度。jīng kǒu lù,guī fān dù,zhèng shì fāng fēi yù dù。
银烛尽,玉绳低,一声村落鸡。yín zhú jǐn,yù shéng dī,yī shēng cūn luò jī。

河渎神

温庭筠

河上望丛祠,庙前春雨来时。hé shàng wàng cóng cí,miào qián chūn yǔ lái shí。
楚山无限鸟飞迟,兰棹空伤别离。chǔ shān wú xiàn niǎo fēi chí,lán zhào kōng shāng bié lí。
何处杜鹃啼不歇,艳红开尽如血。hé chù dù juān tí bù xiē,yàn hóng kāi jǐn rú xuè。
蝉鬓美人愁绝,百花芳草佳节。chán bìn měi rén chóu jué,bǎi huā fāng cǎo jiā jié。

河渎神

温庭筠

孤庙对寒潮,西陵风雨潇潇。gū miào duì hán cháo,xī líng fēng yǔ xiāo xiāo。
谢娘惆怅倚兰桡,泪流玉箸千条。xiè niáng chóu chàng yǐ lán ráo,lèi liú yù zhù qiān tiáo。
暮天愁听思归乐,早梅香满山郭。mù tiān chóu tīng sī guī lè,zǎo méi xiāng mǎn shān guō。
回首两情萧索,离魂何处飘泊。huí shǒu liǎng qíng xiāo suǒ,lí hún hé chù piāo pō。

河渎神

温庭筠

铜鼓赛神来,满庭幡盖裴回。tóng gǔ sài shén lái,mǎn tíng fān gài péi huí。
水村江浦过风雷,楚山如画烟开。shuǐ cūn jiāng pǔ guò fēng léi,chǔ shān rú huà yān kāi。
离别橹声空萧索,玉容惆怅妆薄。lí bié lǔ shēng kōng xiāo suǒ,yù róng chóu chàng zhuāng báo。
青麦燕飞落落,卷帘愁对珠阁。qīng mài yàn fēi luò luò,juǎn lián chóu duì zhū gé。

河传

温庭筠

江畔,相唤。jiāng pàn,xiāng huàn。
晓妆鲜,仙景个女采莲。xiǎo zhuāng xiān,xiān jǐng gè nǚ cǎi lián。
请君莫向那岸边,少年,好花新满船。qǐng jūn mò xiàng nà àn biān,shǎo nián,hǎo huā xīn mǎn chuán。
红袖摇曳逐风软,垂玉腕,肠向柳丝断。hóng xiù yáo yè zhú fēng ruǎn,chuí yù wàn,cháng xiàng liǔ sī duàn。
浦南归,浦北归,莫知,晚来人已稀。pǔ nán guī,pǔ běi guī,mò zhī,wǎn lái rén yǐ xī。

河传

温庭筠

湖上,闲望。hú shàng,xián wàng。
雨萧萧,烟浦花桥路遥。yǔ xiāo xiāo,yān pǔ huā qiáo lù yáo。
谢娘翠蛾愁不销,终朝,梦魂迷晚潮。xiè niáng cuì é chóu bù xiāo,zhōng cháo,mèng hún mí wǎn cháo。
荡子天涯归棹远,春已晚,莺语空肠断。dàng zi tiān yá guī zhào yuǎn,chūn yǐ wǎn,yīng yǔ kōng cháng duàn。
若耶溪,溪水西,柳堤,不闻郎马嘶。ruò yé xī,xī shuǐ xī,liǔ dī,bù wén láng mǎ sī。

河传·同伴

温庭筠

同伴,相唤。tóng bàn,xiāng huàn。
杏花稀,梦里每愁依违。xìng huā xī,mèng lǐ měi chóu yī wéi。
仙客一去燕已飞,不归,泪痕空满衣。xiān kè yī qù yàn yǐ fēi,bù guī,lèi hén kōng mǎn yī。
天际云鸟引情远,春已晚,烟霭渡南苑。tiān jì yún niǎo yǐn qíng yuǎn,chūn yǐ wǎn,yān ǎi dù nán yuàn。
雪梅香,柳带长,小娘,转令人意伤。xuě méi xiāng,liǔ dài zhǎng,xiǎo niáng,zhuǎn lìng rén yì shāng。

送人东游

温庭筠

荒戍落黄叶,浩然离故关。huāng shù luò huáng yè,hào rán lí gù guān。
高风汉阳渡,初日郢门山。gāo fēng hàn yáng dù,chū rì yǐng mén shān。
江上几人在,天涯孤棹还。jiāng shàng jǐ rén zài,tiān yá gū zhào hái。
何当重相见,樽酒慰离颜。hé dāng zhòng xiāng jiàn,zūn jiǔ wèi lí yán。

利州南渡

温庭筠

澹然空水对斜晖,曲岛苍茫接翠微。dàn rán kōng shuǐ duì xié huī,qū dǎo cāng máng jiē cuì wēi。
波上马嘶看棹去,柳边人歇待船归。bō shàng mǎ sī kàn zhào qù,liǔ biān rén xiē dài chuán guī。
数丛沙草群鸥散,万顷江田一鹭飞。shù cóng shā cǎo qún ōu sàn,wàn qǐng jiāng tián yī lù fēi。
谁解乘舟寻范蠡,五湖烟水独忘机。shuí jiě chéng zhōu xún fàn lí,wǔ hú yān shuǐ dú wàng jī。

苏武庙

温庭筠

苏武魂销汉使前,古祠高树两茫然。sū wǔ hún xiāo hàn shǐ qián,gǔ cí gāo shù liǎng máng rán。
云边雁断胡天月,陇上羊归塞草烟。yún biān yàn duàn hú tiān yuè,lǒng shàng yáng guī sāi cǎo yān。
回日楼台非甲帐,去时冠剑是丁年。huí rì lóu tái fēi jiǎ zhàng,qù shí guān jiàn shì dīng nián。
茂陵不见封侯印,空向秋波哭逝川。mào líng bù jiàn fēng hóu yìn,kōng xiàng qiū bō kū shì chuān。

瑶瑟怨

温庭筠

冰簟银床梦不成,碧天如水夜云轻。bīng diàn yín chuáng mèng bù chéng,bì tiān rú shuǐ yè yún qīng。
雁声远过潇湘去,十二楼中月自明。yàn shēng yuǎn guò xiāo xiāng qù,shí èr lóu zhōng yuè zì míng。

商山早行

温庭筠

晨起动征铎,客行悲故乡。chén qǐ dòng zhēng duó,kè xíng bēi gù xiāng。
鸡声茅店月,人迹板桥霜。jī shēng máo diàn yuè,rén jì bǎn qiáo shuāng。
槲叶落山路,枳花明驿墙。hú yè luò shān lù,zhǐ huā míng yì qiáng。
因思杜陵梦,凫雁满回塘。yīn sī dù líng mèng,fú yàn mǎn huí táng。

过五丈原

温庭筠

铁马云雕久绝尘,柳阴高压汉营春。tiě mǎ yún diāo jiǔ jué chén,liǔ yīn gāo yā hàn yíng chūn。
天晴杀气屯关右,夜半妖星照渭滨。tiān qíng shā qì tún guān yòu,yè bàn yāo xīng zhào wèi bīn。
下国卧龙空误主,中原逐鹿不因人。xià guó wò lóng kōng wù zhǔ,zhōng yuán zhú lù bù yīn rén。
象床锦帐无言语,从此谯周是老臣。xiàng chuáng jǐn zhàng wú yán yǔ,cóng cǐ qiáo zhōu shì lǎo chén。

观舞妓

温庭筠

朔音悲嘒管,瑶踏动芳尘。shuò yīn bēi huì guǎn,yáo tà dòng fāng chén。
总袖时增怨,听破复含颦。zǒng xiù shí zēng yuàn,tīng pò fù hán pín。
凝腰倚风软,花题照锦春。níng yāo yǐ fēng ruǎn,huā tí zhào jǐn chūn。
朱弦固凄紧,琼树亦迷人。zhū xián gù qī jǐn,qióng shù yì mí rén。