古诗词

题翠微寺二十二韵

温庭筠

邠土初成邑,虞宾竟让王。bīn tǔ chū chéng yì,yú bīn jìng ràng wáng。
乾符初得位,天弩夜收铓。qián fú chū dé wèi,tiān nǔ yè shōu máng。
偃息齐三代,优游念四方。yǎn xī qí sān dài,yōu yóu niàn sì fāng。
万灵扶正寝,千嶂抱重冈。wàn líng fú zhèng qǐn,qiān zhàng bào zhòng gāng。
幽石归阶陛,乔柯入栋梁。yōu shí guī jiē bì,qiáo kē rù dòng liáng。
火云如沃雪,汤殿似含霜。huǒ yún rú wò xuě,tāng diàn shì hán shuāng。
涧籁添仙曲,岩花借御香。jiàn lài tiān xiān qū,yán huā jiè yù xiāng。
野麋陪兽舞,林鸟逐鹓行。yě mí péi shòu wǔ,lín niǎo zhú yuān xíng。
镜写三秦色,窗摇八水光。jìng xiě sān qín sè,chuāng yáo bā shuǐ guāng。
问云徵楚女,疑粉试何郎。wèn yún zhēng chǔ nǚ,yí fěn shì hé láng。
兰芷承雕辇,杉萝入画堂。lán zhǐ chéng diāo niǎn,shān luó rù huà táng。
受朝松露晓,颁朔桂烟凉。shòu cháo sōng lù xiǎo,bān shuò guì yān liáng。
岚湿金铺外,溪鸣锦幄傍。lán shī jīn pù wài,xī míng jǐn wò bàng。
倚丝忧汉祖,持璧告秦皇。yǐ sī yōu hàn zǔ,chí bì gào qín huáng。
短景催风驭,长星属羽觞。duǎn jǐng cuī fēng yù,zhǎng xīng shǔ yǔ shāng。
储君犹问竖,元老已登床。chǔ jūn yóu wèn shù,yuán lǎo yǐ dēng chuáng。
鹤盖趋平乐,鸡人下建章。hè gài qū píng lè,jī rén xià jiàn zhāng。
龙髯悲满眼,螭首泪沾裳。lóng rán bēi mǎn yǎn,chī shǒu lèi zhān shang。
叠鼓严灵杖,吹笙送夕阳。dié gǔ yán líng zhàng,chuī shēng sòng xī yáng。
断泉辞剑佩,昏日伴旗常。duàn quán cí jiàn pèi,hūn rì bàn qí cháng。
遗庙青莲在,颓垣碧草芳。yí miào qīng lián zài,tuí yuán bì cǎo fāng。
无因奏韶濩,流涕对幽篁。wú yīn zòu sháo huò,liú tì duì yōu huáng。
温庭筠

温庭筠

温庭筠(约812—866)唐代诗人、词人。本名岐,字飞卿,太原祁(今山西祁县东南)人。富有天才,文思敏捷,每入试,押官韵,八叉手而成八韵,所以也有“温八叉”之称。然恃才不羁,又好讥刺权贵,多犯忌讳,取憎于时,故屡举进士不第,长被贬抑,终生不得志。官终国子助教。精通音律。工诗,与李商隐齐名,时称“温李”。其诗辞藻华丽,秾艳精致,内容多写闺情。其词艺术成就在晚唐诸词人之上,为“花间派”首要词人,对词的发展影响较大。在词史上,与韦庄齐名,并称“温韦”。存词七十余首。后人辑有《温飞卿集》及《金奁集》。 温庭筠的作品>>

猜您喜欢

咏山鸡

温庭筠

万壑动晴景,山禽凌翠微。wàn hè dòng qíng jǐng,shān qín líng cuì wēi。
绣翎翻草去,红觜啄花归。xiù líng fān cǎo qù,hóng zī zhuó huā guī。
巢暖碧云色,影孤清镜辉。cháo nuǎn bì yún sè,yǐng gū qīng jìng huī。
不知春树伴,何处又分飞。bù zhī chūn shù bàn,hé chù yòu fēn fēi。

经李处士杜城别业

温庭筠

忆昔几游集,今来倍叹伤。yì xī jǐ yóu jí,jīn lái bèi tàn shāng。
百花情易老,一笑事难忘。bǎi huā qíng yì lǎo,yī xiào shì nán wàng。
白社已萧索,青楼空艳阳。bái shè yǐ xiāo suǒ,qīng lóu kōng yàn yáng。
不闲云雨梦,犹欲过高唐。bù xián yún yǔ mèng,yóu yù guò gāo táng。

江岸即事

温庭筠

水容侵古岸,峰影度青苹。shuǐ róng qīn gǔ àn,fēng yǐng dù qīng píng。
庙竹唯闻鸟,江帆不见人。miào zhú wéi wén niǎo,jiāng fān bù jiàn rén。
雀声花外暝,客思柳边春。què shēng huā wài míng,kè sī liǔ biān chūn。
别恨转难尽,行行汀草新。bié hèn zhuǎn nán jǐn,xíng xíng tīng cǎo xīn。