古诗词

舞衣曲

温庭筠

藕肠纤缕抽轻春,烟机漠漠娇娥颦。ǒu cháng xiān lǚ chōu qīng chūn,yān jī mò mò jiāo é pín。
金梭淅沥透空薄,剪落交刀吹断云。jīn suō xī lì tòu kōng báo,jiǎn luò jiāo dāo chuī duàn yún。
张家公子夜闻雨,夜向兰堂思楚舞。zhāng jiā gōng zi yè wén yǔ,yè xiàng lán táng sī chǔ wǔ。
蝉衫麟带压愁香,偷得莺簧锁金缕。chán shān lín dài yā chóu xiāng,tōu dé yīng huáng suǒ jīn lǚ。
管含兰气娇语悲,胡槽雪腕鸳鸯丝。guǎn hán lán qì jiāo yǔ bēi,hú cáo xuě wàn yuān yāng sī。
芙蓉力弱应难定,杨柳风多不自持。fú róng lì ruò yīng nán dìng,yáng liǔ fēng duō bù zì chí。
回颦笑语西窗客,星斗寥寥波脉脉。huí pín xiào yǔ xī chuāng kè,xīng dòu liáo liáo bō mài mài。
不逐秦王卷象床,满楼明月梨花白。bù zhú qín wáng juǎn xiàng chuáng,mǎn lóu míng yuè lí huā bái。
温庭筠

温庭筠

温庭筠(约812—866)唐代诗人、词人。本名岐,字飞卿,太原祁(今山西祁县东南)人。富有天才,文思敏捷,每入试,押官韵,八叉手而成八韵,所以也有“温八叉”之称。然恃才不羁,又好讥刺权贵,多犯忌讳,取憎于时,故屡举进士不第,长被贬抑,终生不得志。官终国子助教。精通音律。工诗,与李商隐齐名,时称“温李”。其诗辞藻华丽,秾艳精致,内容多写闺情。其词艺术成就在晚唐诸词人之上,为“花间派”首要词人,对词的发展影响较大。在词史上,与韦庄齐名,并称“温韦”。存词七十余首。后人辑有《温飞卿集》及《金奁集》。 温庭筠的作品>>

猜您喜欢

山中与诸道友夜坐闻边防不宁因示同志

温庭筠

龙砂铁马犯烟尘,迹近群鸥意倍亲。lóng shā tiě mǎ fàn yān chén,jì jìn qún ōu yì bèi qīn。
风卷蓬根屯戊己,月移松影守庚申。fēng juǎn péng gēn tún wù jǐ,yuè yí sōng yǐng shǒu gēng shēn。
韬钤岂足为经济,岩壑何尝是隐沦。tāo qián qǐ zú wèi jīng jì,yán hè hé cháng shì yǐn lún。
心许故人知此意,古来知者竟谁人。xīn xǔ gù rén zhī cǐ yì,gǔ lái zhī zhě jìng shuí rén。

题裴晋公林亭

温庭筠

谢傅林亭暑气微,山丘零落閟音徽。xiè fù lín tíng shǔ qì wēi,shān qiū líng luò bì yīn huī。
东山终为苍生起,南浦虚言白首归。dōng shān zhōng wèi cāng shēng qǐ,nán pǔ xū yán bái shǒu guī。
池凤已传春水浴,渚禽犹带夕阳飞。chí fèng yǐ chuán chūn shuǐ yù,zhǔ qín yóu dài xī yáng fēi。
悠然到此忘情处,一日何妨有万几。yōu rán dào cǐ wàng qíng chù,yī rì hé fáng yǒu wàn jǐ。

休浣日西掖谒所知

温庭筠

赤墀高阁自从容,玉女窗扉报曙钟。chì chí gāo gé zì cóng róng,yù nǚ chuāng fēi bào shǔ zhōng。
日丽九门青锁闼,雨晴双阙翠微峰。rì lì jiǔ mén qīng suǒ tà,yǔ qíng shuāng quē cuì wēi fēng。
毫端蕙露滋仙草,琴上薰风入禁松。háo duān huì lù zī xiān cǎo,qín shàng xūn fēng rù jìn sōng。
荀令凤池春婉娩,好将馀润变鱼龙。xún lìng fèng chí chūn wǎn miǎn,hǎo jiāng yú rùn biàn yú lóng。

博山

温庭筠

博山香重欲成云,锦段机丝妒鄂君。bó shān xiāng zhòng yù chéng yún,jǐn duàn jī sī dù è jūn。
粉蝶团飞花转影,彩鸳双泳水生纹。fěn dié tuán fēi huā zhuǎn yǐng,cǎi yuān shuāng yǒng shuǐ shēng wén。
青楼二月春将半,碧瓦千家日未曛。qīng lóu èr yuè chūn jiāng bàn,bì wǎ qiān jiā rì wèi xūn。
见说杨朱无限泪,岂能空为路岐分。jiàn shuō yáng zhū wú xiàn lèi,qǐ néng kōng wèi lù qí fēn。

送卢处士

温庭筠

羡君东去见残梅,唯有王孙独未回。xiàn jūn dōng qù jiàn cán méi,wéi yǒu wáng sūn dú wèi huí。
吴苑夕阳明古堞,越宫春草上高台。wú yuàn xī yáng míng gǔ dié,yuè gōng chūn cǎo shàng gāo tái。
波生野水雁初下,风满驿楼潮欲来。bō shēng yě shuǐ yàn chū xià,fēng mǎn yì lóu cháo yù lái。
试逐渔舟看雪浪,几多江燕荇花开。shì zhú yú zhōu kàn xuě làng,jǐ duō jiāng yàn xìng huā kāi。

过新丰

温庭筠

一剑乘时帝业成,沛中乡里到咸京。yī jiàn chéng shí dì yè chéng,pèi zhōng xiāng lǐ dào xián jīng。
寰区已作皇居贵,风月犹含白社情。huán qū yǐ zuò huáng jū guì,fēng yuè yóu hán bái shè qíng。
泗水旧亭春草遍,千门遗瓦古苔生。sì shuǐ jiù tíng chūn cǎo biàn,qiān mén yí wǎ gǔ tái shēng。
至今留得离家恨,鸡犬相闻落照明。zhì jīn liú dé lí jiā hèn,jī quǎn xiāng wén luò zhào míng。

过潼关

温庭筠

地形盘屈带河流,景气澄明是胜游。dì xíng pán qū dài hé liú,jǐng qì chéng míng shì shèng yóu。
十里晓鸡关树暗,一行寒雁陇云愁。shí lǐ xiǎo jī guān shù àn,yī xíng hán yàn lǒng yún chóu。
片时无事溪泉好,尽日凝眸岳色秋。piàn shí wú shì xī quán hǎo,jǐn rì níng móu yuè sè qiū。
麈尾角巾应旷望,更嗟芳霭隔秦楼。zhǔ wěi jiǎo jīn yīng kuàng wàng,gèng jiē fāng ǎi gé qín lóu。

题西平王旧赐屏风

温庭筠

曾向金扉玉砌来,百花鲜湿隔尘埃。céng xiàng jīn fēi yù qì lái,bǎi huā xiān shī gé chén āi。
披香殿下樱桃熟,结绮楼前芍药开。pī xiāng diàn xià yīng táo shú,jié qǐ lóu qián sháo yào kāi。
朱鹭已随新卤簿,黄鹂犹湿旧池台。zhū lù yǐ suí xīn lǔ bù,huáng lí yóu shī jiù chí tái。
世间刚有东流水,一送恩波更不回。shì jiān gāng yǒu dōng liú shuǐ,yī sòng ēn bō gèng bù huí。

河中陪帅游亭

温庭筠

倚阑愁立独徘徊,欲赋惭非宋玉才。yǐ lán chóu lì dú pái huái,yù fù cán fēi sòng yù cái。
满座山光摇剑戟,绕城波色动楼台。mǎn zuò shān guāng yáo jiàn jǐ,rào chéng bō sè dòng lóu tái。
鸟飞天外斜阳尽,人过桥心倒影来。niǎo fēi tiān wài xié yáng jǐn,rén guò qiáo xīn dào yǐng lái。
添得五湖多少恨,柳花飘荡似寒梅。tiān dé wǔ hú duō shǎo hèn,liǔ huā piāo dàng shì hán méi。

和赵嘏题岳寺

温庭筠

疏钟细响乱鸣泉,客省高临似水天。shū zhōng xì xiǎng luàn míng quán,kè shěng gāo lín shì shuǐ tiān。
岚翠暗来空觉润,涧茶馀爽不成眠。lán cuì àn lái kōng jué rùn,jiàn chá yú shuǎng bù chéng mián。
越僧寒立孤灯外,岳月秋当万木前。yuè sēng hán lì gū dēng wài,yuè yuè qiū dāng wàn mù qián。
张邴宦情何太薄,远公窗外有池莲。zhāng bǐng huàn qíng hé tài báo,yuǎn gōng chuāng wài yǒu chí lián。

送客

温庭筠

石路荒凉接野蒿,西风吹马利如刀。shí lù huāng liáng jiē yě hāo,xī fēng chuī mǎ lì rú dāo。
小桥连驿杨柳晚,废寺入门禾黍高。xiǎo qiáo lián yì yáng liǔ wǎn,fèi sì rù mén hé shǔ gāo。
鸡犬夕阳喧县市,凫鹥秋水曝城壕。jī quǎn xī yáng xuān xiàn shì,fú yī qiū shuǐ pù chéng háo。
故山有梦不归去,官树陌尘何太劳。gù shān yǒu mèng bù guī qù,guān shù mò chén hé tài láo。

寒食前有怀

温庭筠

万物鲜华雨乍晴,春寒寂历近清明。wàn wù xiān huá yǔ zhà qíng,chūn hán jì lì jìn qīng míng。
残芳荏苒双飞蝶,晓睡朦胧百啭莺。cán fāng rěn rǎn shuāng fēi dié,xiǎo shuì méng lóng bǎi zhuàn yīng。
旧侣不归成独酌,故园虽在有谁耕。jiù lǚ bù guī chéng dú zhuó,gù yuán suī zài yǒu shuí gēng。
悠然更起严滩恨,一宿东风蕙草生。yōu rán gèng qǐ yán tān hèn,yī sù dōng fēng huì cǎo shēng。

宿云际寺

温庭筠

白盖微云一径深,东峰弟子远相寻。bái gài wēi yún yī jìng shēn,dōng fēng dì zi yuǎn xiāng xún。
苍苔路熟僧归寺,红叶声乾鹿在林。cāng tái lù shú sēng guī sì,hóng yè shēng qián lù zài lín。
高阁清香生静境,夜堂疏磬发禅心。gāo gé qīng xiāng shēng jìng jìng,yè táng shū qìng fā chán xīn。
自从紫桂岩前别,不见南能直至今。zì cóng zǐ guì yán qián bié,bù jiàn nán néng zhí zhì jīn。

寄岳州李外郎远

温庭筠

含颦不语坐持颐,天远楼高宋玉悲。hán pín bù yǔ zuò chí yí,tiān yuǎn lóu gāo sòng yù bēi。
湖上残棋人散后,岳阳微雨鸟来迟。hú shàng cán qí rén sàn hòu,yuè yáng wēi yǔ niǎo lái chí。
早梅犹得回歌扇,春水还应理钓丝。zǎo méi yóu dé huí gē shàn,chūn shuǐ hái yīng lǐ diào sī。
独有袁宏正憔悴,一樽惆怅落花时。dú yǒu yuán hóng zhèng qiáo cuì,yī zūn chóu chàng luò huā shí。

游南塘寄知者

温庭筠

白鸟梳翎立岸莎,藻花菱刺泛微波。bái niǎo shū líng lì àn shā,zǎo huā líng cì fàn wēi bō。
烟光似带侵垂柳,露点如珠落卷荷。yān guāng shì dài qīn chuí liǔ,lù diǎn rú zhū luò juǎn hé。
楚水晓凉催客早,杜陵秋思傍蝉多。chǔ shuǐ xiǎo liáng cuī kè zǎo,dù líng qiū sī bàng chán duō。
镏公不信归心切,听取江楼一曲歌。liú gōng bù xìn guī xīn qiè,tīng qǔ jiāng lóu yī qū gē。