古诗词

蜀道难

李白

噫吁嚱,危乎高哉!蜀道之难,难于上青天!蚕丛及鱼凫,开国何茫然!尔来四万八千岁,不与秦塞通人烟。yī xū xì,wēi hū gāo zāi!shǔ dào zhī nán,nán yú shàng qīng tiān!cán cóng jí yú fú,kāi guó hé máng rán!ěr lái sì wàn bā qiān suì,bù yǔ qín sāi tōng rén yān。
西当太白有鸟道,可以横绝峨眉巅。xī dāng tài bái yǒu niǎo dào,kě yǐ héng jué é méi diān。
地崩山摧壮士死,然后天梯石栈相钩连。dì bēng shān cuī zhuàng shì sǐ,rán hòu tiān tī shí zhàn xiāng gōu lián。
上有六龙回日之高标,下有冲波逆折之回川。shàng yǒu liù lóng huí rì zhī gāo biāo,xià yǒu chōng bō nì zhé zhī huí chuān。
黄鹤之飞尚不得过,猿猱欲度愁攀援。huáng hè zhī fēi shàng bù dé guò,yuán náo yù dù chóu pān yuán。
青泥何盘盘,百步九折萦岩峦。qīng ní hé pán pán,bǎi bù jiǔ zhé yíng yán luán。
扪参历井仰胁息,以手抚膺坐长叹。mén cān lì jǐng yǎng xié xī,yǐ shǒu fǔ yīng zuò zhǎng tàn。
问君西游何时还,畏途巉岩不可攀。wèn jūn xī yóu hé shí hái,wèi tú chán yán bù kě pān。
但见悲鸟号古木,雄飞雌从绕林间。dàn jiàn bēi niǎo hào gǔ mù,xióng fēi cí cóng rào lín jiān。
又闻子规啼夜月,愁空山。yòu wén zi guī tí yè yuè,chóu kōng shān。
蜀道之难难于上青天,使人听此凋朱颜。shǔ dào zhī nán nán yú shàng qīng tiān,shǐ rén tīng cǐ diāo zhū yán。
连峰去天不盈尺,枯松倒挂倚绝壁。lián fēng qù tiān bù yíng chǐ,kū sōng dào guà yǐ jué bì。
飞湍瀑流争喧豗,砯崖转石万壑雷。fēi tuān pù liú zhēng xuān huī,pīng yá zhuǎn shí wàn hè léi。
其险也如此,嗟尔远道之人胡为乎来哉。qí xiǎn yě rú cǐ,jiē ěr yuǎn dào zhī rén hú wèi hū lái zāi。
剑阁峥嵘而崔嵬,一夫当关,万夫莫开。jiàn gé zhēng róng ér cuī wéi,yī fū dāng guān,wàn fū mò kāi。
所守或匪亲,化为狼与豺。suǒ shǒu huò fěi qīn,huà wèi láng yǔ chái。
朝避猛虎,夕避长蛇。cháo bì měng hǔ,xī bì zhǎng shé。
磨牙吮血,杀人如麻。mó yá shǔn xuè,shā rén rú má。
锦城虽云乐,不如早还家。jǐn chéng suī yún lè,bù rú zǎo hái jiā。
蜀道之难,难于上青天,侧身西望长咨嗟。shǔ dào zhī nán,nán yú shàng qīng tiān,cè shēn xī wàng zhǎng zī jiē。
李白

李白

李白(701年-762年),字太白,号青莲居士,唐朝浪漫主义诗人,被后人誉为“诗仙”。祖籍陇西成纪(待考),出生于西域碎叶城,4岁再随父迁至剑南道绵州。李白存世诗文千余篇,有《李太白集》传世。762年病逝,享年61岁。其墓在今安徽当涂,四川江油、湖北安陆有纪念馆。 李白的作品>>

猜您喜欢

上清宝鼎诗

李白

咽服十二环,奄有仙人房。yàn fú shí èr huán,yǎn yǒu xiān rén fáng。
暮骑紫麟去,海气侵肌凉。mù qí zǐ lín qù,hǎi qì qīn jī liáng。
赠我累累珠,靡靡明月光。zèng wǒ lèi lèi zhū,mí mí míng yuè guāng。

戏赠杜甫

李白

饭颗山头逢杜甫,顶戴笠子日卓午。fàn kē shān tóu féng dù fǔ,dǐng dài lì zi rì zhuó wǔ。
借问别来太瘦生,总为从前作诗苦。jiè wèn bié lái tài shòu shēng,zǒng wèi cóng qián zuò shī kǔ。

上清宝鼎诗二首

李白

朝披梦泽云,笠钓青茫茫。cháo pī mèng zé yún,lì diào qīng máng máng。
寻丝得双鲤,中有三元章。xún sī dé shuāng lǐ,zhōng yǒu sān yuán zhāng。
篆字若丹蛇,逸势如飞翔。zhuàn zì ruò dān shé,yì shì rú fēi xiáng。
归来问天老,奥义不可量。guī lái wèn tiān lǎo,ào yì bù kě liàng。
金刀割青素,灵文烂煌煌。jīn dāo gē qīng sù,líng wén làn huáng huáng。
咽服十二环,奄见仙人房。yàn fú shí èr huán,yǎn jiàn xiān rén fáng。
暮跨紫鳞去,海气侵肌凉。mù kuà zǐ lín qù,hǎi qì qīn jī liáng。
龙子善变化,化作梅花妆。lóng zi shàn biàn huà,huà zuò méi huā zhuāng。
赠我累累珠,靡靡明月光。zèng wǒ lèi lèi zhū,mí mí míng yuè guāng。
劝我穿绛缕,系作裙间裆。quàn wǒ chuān jiàng lǚ,xì zuò qún jiān dāng。
挹子以携去,谈笑闻遗香。yì zi yǐ xié qù,tán xiào wén yí xiāng。

上清宝鼎诗二首

李白

人生烛上花,光灭巧妍尽。rén shēng zhú shàng huā,guāng miè qiǎo yán jǐn。
春风绕树头,日与化工进。chūn fēng rào shù tóu,rì yǔ huà gōng jìn。
只知雨露贪,不闻零落尽。zhǐ zhī yǔ lù tān,bù wén líng luò jǐn。
我昔飞骨时,惨见当涂坟。wǒ xī fēi gǔ shí,cǎn jiàn dāng tú fén。
青松霭朝霞,缥缈山丁村。qīng sōng ǎi cháo xiá,piāo miǎo shān dīng cūn。
既死明月魄,无复玻璃魂。jì sǐ míng yuè pò,wú fù bō lí hún。
念此一脱洒,长啸祭昆仑。niàn cǐ yī tuō sǎ,zhǎng xiào jì kūn lún。
醉著鸾皇衣,星斗俯可扪。zuì zhù luán huáng yī,xīng dòu fǔ kě mén。

改九子山为九华山联句

李白

妙有分二气,灵山开九华。miào yǒu fēn èr qì,líng shān kāi jiǔ huá。
层标遏迟日,半壁明朝霞。céng biāo è chí rì,bàn bì míng cháo xiá。
积雪曜阴壑,飞流喷阳崖。jī xuě yào yīn hè,fēi liú pēn yáng yá。
青莹玉树色,缥缈羽人家。qīng yíng yù shù sè,piāo miǎo yǔ rén jiā。

庭前晚花开

李白

西王母桃种我家,三千阳春始一花。xī wáng mǔ táo zhǒng wǒ jiā,sān qiān yáng chūn shǐ yī huā。
结实苦迟为人笑,攀折唧唧长咨嗟。jié shí kǔ chí wèi rén xiào,pān zhé jī jī zhǎng zī jiē。

鸣雁行

李白

胡雁鸣,辞燕山,昨发委羽朝度关。hú yàn míng,cí yàn shān,zuó fā wěi yǔ cháo dù guān。
一一衔芦枝,南飞散落天地间。yī yī xián lú zhī,nán fēi sàn luò tiān dì jiān。
连行接翼往复还,客居烟波寄湘吴。lián xíng jiē yì wǎng fù hái,kè jū yān bō jì xiāng wú。
凌霜触雪毛体枯,畏逢矰缴惊相呼。líng shuāng chù xuě máo tǐ kū,wèi féng zēng jiǎo jīng xiāng hū。
闻弦虚坠良可吁,君更弹射何为乎。wén xián xū zhuì liáng kě xū,jūn gèng dàn shè hé wèi hū。

小桃源

李白

黟县小桃源,烟霞百里间。yī xiàn xiǎo táo yuán,yān xiá bǎi lǐ jiān。
地多灵草木,人尚古衣冠。dì duō líng cǎo mù,rén shàng gǔ yī guān。
市向晡前散,山经夜后寒。shì xiàng bū qián sàn,shān jīng yè hòu hán。

日出东南隅行

李白

秦楼出佳丽,正值朝日光。qín lóu chū jiā lì,zhèng zhí cháo rì guāng。
陌头能驻马,花处复添香。mò tóu néng zhù mǎ,huā chù fù tiān xiāng。

兴唐寺

李白

天台国清寺,天下称四绝。tiān tái guó qīng sì,tiān xià chēng sì jué。
我来举唐游,于中更无别。wǒ lái jǔ táng yóu,yú zhōng gèng wú bié。
蘖木划断云,高峰顶积雪。niè mù huà duàn yún,gāo fēng dǐng jī xuě。
槛外一条溪,几回流碎月。kǎn wài yī tiáo xī,jǐ huí liú suì yuè。

地藏菩萨赞

李白

本心若虚空,清净无一物。běn xīn ruò xū kōng,qīng jìng wú yī wù。
焚荡淫怒痴,圆寂了见佛。fén dàng yín nù chī,yuán jì le jiàn fú。
五彩图圣像,悟真非妄传。wǔ cǎi tú shèng xiàng,wù zhēn fēi wàng chuán。
扫雪万病尽,爽然清凉天。sǎo xuě wàn bìng jǐn,shuǎng rán qīng liáng tiān。
赞此功德海,永为旷代宣。zàn cǐ gōng dé hǎi,yǒng wèi kuàng dài xuān。

南陵五松山别荀七

李白

君即颍水荀,何惭许郡宾。jūn jí yǐng shuǐ xún,hé cán xǔ jùn bīn。
相逢太史奏,应是聚宝人。xiāng féng tài shǐ zòu,yīng shì jù bǎo rén。
玉隐且在石,兰枯还见春。yù yǐn qiě zài shí,lán kū hái jiàn chūn。
俄成万里别,立德贵清真。é chéng wàn lǐ bié,lì dé guì qīng zhēn。

殷十一赠栗冈砚

李白

殷侯三玄士,赠我栗冈砚。yīn hóu sān xuán shì,zèng wǒ lì gāng yàn。
洒染中山毫,光映吴门练。sǎ rǎn zhōng shān háo,guāng yìng wú mén liàn。
天寒水不冻,日用心不倦。tiān hán shuǐ bù dòng,rì yòng xīn bù juàn。
携此临墨池,还如对君面。xié cǐ lín mò chí,hái rú duì jūn miàn。

宿无相寺

李白

头陀悬万仞,远眺望华峰。tóu tuó xuán wàn rèn,yuǎn tiào wàng huá fēng。
聊借金沙水,洗开九芙蓉。liáo jiè jīn shā shuǐ,xǐ kāi jiǔ fú róng。
烟岚随遍览,踏屐走双龙。yān lán suí biàn lǎn,tà jī zǒu shuāng lóng。
明日登高去,山僧孰与从?míng rì dēng gāo qù,shān sēng shú yǔ cóng?
禅床今暂歇,枕月卧青松。chán chuáng jīn zàn xiē,zhěn yuè wò qīng sōng。
更尽闻呼鸟,恍来报晓钟。gèng jǐn wén hū niǎo,huǎng lái bào xiǎo zhōng。

暖酒

李白

热暖将来镔铁文,暂时不动聚白云。rè nuǎn jiāng lái bīn tiě wén,zàn shí bù dòng jù bái yún。
拨却白云见青天,掇头里许便成仙。bō què bái yún jiàn qīng tiān,duō tóu lǐ xǔ biàn chéng xiān。