古诗词

赠郭季鹰

李白

河东郭有道,于世若浮云。hé dōng guō yǒu dào,yú shì ruò fú yún。
盛德无我位,清光独映君。shèng dé wú wǒ wèi,qīng guāng dú yìng jūn。
耻将鸡并食,长与凤为群。chǐ jiāng jī bìng shí,zhǎng yǔ fèng wèi qún。
一击九千仞,相期凌紫氛。yī jī jiǔ qiān rèn,xiāng qī líng zǐ fēn。
李白

李白

李白(701年-762年),字太白,号青莲居士,唐朝浪漫主义诗人,被后人誉为“诗仙”。祖籍陇西成纪(待考),出生于西域碎叶城,4岁再随父迁至剑南道绵州。李白存世诗文千余篇,有《李太白集》传世。762年病逝,享年61岁。其墓在今安徽当涂,四川江油、湖北安陆有纪念馆。 李白的作品>>

猜您喜欢

独坐敬亭山

李白

众鸟高飞尽,孤云独去闲。zhòng niǎo gāo fēi jǐn,gū yún dú qù xián。
相看两不厌,只有敬亭山。xiāng kàn liǎng bù yàn,zhǐ yǒu jìng tíng shān。

宣州谢朓楼饯别校书叔云

李白

弃我去者,昨日之日不可留。qì wǒ qù zhě,zuó rì zhī rì bù kě liú。
乱我心者,今日之日多烦忧。luàn wǒ xīn zhě,jīn rì zhī rì duō fán yōu。
长风万里送秋雁,对此可以酣高楼。zhǎng fēng wàn lǐ sòng qiū yàn,duì cǐ kě yǐ hān gāo lóu。
蓬莱文章建安骨,中间小谢又清发。péng lái wén zhāng jiàn ān gǔ,zhōng jiān xiǎo xiè yòu qīng fā。
俱怀逸兴壮思飞,欲上青天揽明月。jù huái yì xīng zhuàng sī fēi,yù shàng qīng tiān lǎn míng yuè。
抽刀断水水更流,举杯销愁愁更愁。chōu dāo duàn shuǐ shuǐ gèng liú,jǔ bēi xiāo chóu chóu gèng chóu。
人生在世不称意,明朝散发弄扁舟。rén shēng zài shì bù chēng yì,míng cháo sàn fā nòng biǎn zhōu。

将进酒

李白

君不见黄河之水天上来,奔流到海不复回。jūn bù jiàn huáng hé zhī shuǐ tiān shàng lái,bēn liú dào hǎi bù fù huí。
君不见高堂明镜悲白发,朝如青丝暮成雪。jūn bù jiàn gāo táng míng jìng bēi bái fā,cháo rú qīng sī mù chéng xuě。
人生得意须尽欢,莫使金樽空对月。rén shēng dé yì xū jǐn huān,mò shǐ jīn zūn kōng duì yuè。
天生我材必有用,千金散尽还复来。tiān shēng wǒ cái bì yǒu yòng,qiān jīn sàn jǐn hái fù lái。
烹羊宰牛且为乐,会须一饮三百杯。pēng yáng zǎi niú qiě wèi lè,huì xū yī yǐn sān bǎi bēi。
岑夫子,丹丘生,将进酒,杯莫停。cén fū zi,dān qiū shēng,jiāng jìn jiǔ,bēi mò tíng。
与君歌一曲,请君为我倾耳听。yǔ jūn gē yī qū,qǐng jūn wèi wǒ qīng ěr tīng。
钟鼓馔玉不足贵,但愿长醉不复醒。zhōng gǔ zhuàn yù bù zú guì,dàn yuàn zhǎng zuì bù fù xǐng。
古来圣贤皆寂寞,惟有饮者留其名。gǔ lái shèng xián jiē jì mò,wéi yǒu yǐn zhě liú qí míng。
陈王昔时宴平乐,斗酒十千恣欢谑。chén wáng xī shí yàn píng lè,dòu jiǔ shí qiān zì huān xuè。
主人何为言少钱,径须沽取对君酌。zhǔ rén hé wèi yán shǎo qián,jìng xū gū qǔ duì jūn zhuó。
五花马,千金裘,wǔ huā mǎ,qiān jīn qiú,
呼儿将出换美酒,与尔同销万古愁。hū ér jiāng chū huàn měi jiǔ,yǔ ěr tóng xiāo wàn gǔ chóu。

蜀道难

李白

噫吁嚱,危乎高哉!蜀道之难,难于上青天!蚕丛及鱼凫,开国何茫然!尔来四万八千岁,不与秦塞通人烟。yī xū xì,wēi hū gāo zāi!shǔ dào zhī nán,nán yú shàng qīng tiān!cán cóng jí yú fú,kāi guó hé máng rán!ěr lái sì wàn bā qiān suì,bù yǔ qín sāi tōng rén yān。
西当太白有鸟道,可以横绝峨眉巅。xī dāng tài bái yǒu niǎo dào,kě yǐ héng jué é méi diān。
地崩山摧壮士死,然后天梯石栈相钩连。dì bēng shān cuī zhuàng shì sǐ,rán hòu tiān tī shí zhàn xiāng gōu lián。
上有六龙回日之高标,下有冲波逆折之回川。shàng yǒu liù lóng huí rì zhī gāo biāo,xià yǒu chōng bō nì zhé zhī huí chuān。
黄鹤之飞尚不得过,猿猱欲度愁攀援。huáng hè zhī fēi shàng bù dé guò,yuán náo yù dù chóu pān yuán。
青泥何盘盘,百步九折萦岩峦。qīng ní hé pán pán,bǎi bù jiǔ zhé yíng yán luán。
扪参历井仰胁息,以手抚膺坐长叹。mén cān lì jǐng yǎng xié xī,yǐ shǒu fǔ yīng zuò zhǎng tàn。
问君西游何时还,畏途巉岩不可攀。wèn jūn xī yóu hé shí hái,wèi tú chán yán bù kě pān。
但见悲鸟号古木,雄飞雌从绕林间。dàn jiàn bēi niǎo hào gǔ mù,xióng fēi cí cóng rào lín jiān。
又闻子规啼夜月,愁空山。yòu wén zi guī tí yè yuè,chóu kōng shān。
蜀道之难难于上青天,使人听此凋朱颜。shǔ dào zhī nán nán yú shàng qīng tiān,shǐ rén tīng cǐ diāo zhū yán。
连峰去天不盈尺,枯松倒挂倚绝壁。lián fēng qù tiān bù yíng chǐ,kū sōng dào guà yǐ jué bì。
飞湍瀑流争喧豗,砯崖转石万壑雷。fēi tuān pù liú zhēng xuān huī,pīng yá zhuǎn shí wàn hè léi。
其险也如此,嗟尔远道之人胡为乎来哉。qí xiǎn yě rú cǐ,jiē ěr yuǎn dào zhī rén hú wèi hū lái zāi。
剑阁峥嵘而崔嵬,一夫当关,万夫莫开。jiàn gé zhēng róng ér cuī wéi,yī fū dāng guān,wàn fū mò kāi。
所守或匪亲,化为狼与豺。suǒ shǒu huò fěi qīn,huà wèi láng yǔ chái。
朝避猛虎,夕避长蛇。cháo bì měng hǔ,xī bì zhǎng shé。
磨牙吮血,杀人如麻。mó yá shǔn xuè,shā rén rú má。
锦城虽云乐,不如早还家。jǐn chéng suī yún lè,bù rú zǎo hái jiā。
蜀道之难,难于上青天,侧身西望长咨嗟。shǔ dào zhī nán,nán yú shàng qīng tiān,cè shēn xī wàng zhǎng zī jiē。

下终南山过斛斯山人宿置酒

李白

暮从碧山下,山月随人归。mù cóng bì shān xià,shān yuè suí rén guī。
却顾所来径,苍苍横翠微。què gù suǒ lái jìng,cāng cāng héng cuì wēi。
相携及田家,童稚开荆扉。xiāng xié jí tián jiā,tóng zhì kāi jīng fēi。
绿竹入幽径,青萝拂行衣。lǜ zhú rù yōu jìng,qīng luó fú xíng yī。
欢言得所憩,美酒聊共挥。huān yán dé suǒ qì,měi jiǔ liáo gòng huī。
长歌吟松风,曲尽河星稀。zhǎng gē yín sōng fēng,qū jǐn hé xīng xī。
我醉君复乐,陶然共忘机。wǒ zuì jūn fù lè,táo rán gòng wàng jī。

听蜀僧濬弹琴

李白

蜀僧抱绿绮,西下峨嵋峰。shǔ sēng bào lǜ qǐ,xī xià é méi fēng。
为我一挥手,如听万壑松。wèi wǒ yī huī shǒu,rú tīng wàn hè sōng。
客心洗流水,馀响入霜钟。kè xīn xǐ liú shuǐ,yú xiǎng rù shuāng zhōng。
不觉碧山暮,秋云暗几重。bù jué bì shān mù,qiū yún àn jǐ zhòng。

登金陵凤凰台

李白

凤凰台上凤凰游,凤去台空江自流。fèng huáng tái shàng fèng huáng yóu,fèng qù tái kōng jiāng zì liú。
吴宫花草埋幽径,晋代衣冠成古丘。wú gōng huā cǎo mái yōu jìng,jìn dài yī guān chéng gǔ qiū。
三山半落青天外,二水中分白鹭洲。sān shān bàn luò qīng tiān wài,èr shuǐ zhōng fēn bái lù zhōu。
总为浮云能蔽日,长安不见使人愁。zǒng wèi fú yún néng bì rì,zhǎng ān bù jiàn shǐ rén chóu。

行路难三首

李白

【其一】
金樽清酒斗十千,玉盘珍羞直万钱。
停杯投箸不能食,拔剑四顾心茫然。
欲渡黄河冰塞川,将登太行雪满山。
闲来垂钓碧溪上,忽复乘舟梦日边。
行路难,行路难,多歧路,今安在?
长风破浪会有时,直挂云帆济沧海!
【其二】
大道如青天,我独不得出。
羞逐长安社中儿,赤鸡白雉赌梨栗。
弹剑作歌奏苦声,曳裾王门不称情。
淮阴市井笑韩信,汉朝公卿忌贾生。
君不见昔时燕家重郭隗,拥彗折节无嫌猜。
剧辛乐毅感恩分,输肝剖胆效英才。
昭王白骨萦蔓草,谁人更扫黄金台?
行路难,归去来!
【其三】
有耳莫洗颍川水,有口莫食首阳蕨。
含光混世贵无名,何用孤高比云月?
吾观自古贤达人,功成不退皆殒身。
子胥既弃吴江上,屈原终投湘水滨。
陆机雄才岂自保?李斯税驾苦不早。
华亭鹤唳讵可闻?上蔡苍鹰何足道?
君不见吴中张翰称达生,秋风忽忆江东行。
且乐生前一杯酒,何须身后千载名?

怨情

李白

美人卷珠帘,深坐颦蛾眉。měi rén juǎn zhū lián,shēn zuò pín é méi。
但见泪痕湿,不知心恨谁。dàn jiàn lèi hén shī,bù zhī xīn hèn shuí。

山中问答

李白

问余何意栖碧山,笑而不答心自闲。wèn yú hé yì qī bì shān,xiào ér bù dá xīn zì xián。
桃花流水窅然去,别有天地非人间。táo huā liú shuǐ yǎo rán qù,bié yǒu tiān dì fēi rén jiān。

春思

李白

燕草如碧丝,秦桑低绿枝。yàn cǎo rú bì sī,qín sāng dī lǜ zhī。
当君怀归日,是妾断肠时。dāng jūn huái guī rì,shì qiè duàn cháng shí。
春风不相识,何事入罗帏?chūn fēng bù xiāng shí,hé shì rù luó wéi?

关山月

李白

明月出天山,苍茫云海间。míng yuè chū tiān shān,cāng máng yún hǎi jiān。
长风几万里,吹度玉门关。zhǎng fēng jǐ wàn lǐ,chuī dù yù mén guān。
汉下白登道,胡窥青海湾。hàn xià bái dēng dào,hú kuī qīng hǎi wān。
由来征战地,不见有人还。yóu lái zhēng zhàn dì,bù jiàn yǒu rén hái。
戍客望边邑,思归多苦颜。shù kè wàng biān yì,sī guī duō kǔ yán。
高楼当此夜,叹息未应闲。gāo lóu dāng cǐ yè,tàn xī wèi yīng xián。

把酒问月

李白

青天有月来几时?我今停杯一问之。qīng tiān yǒu yuè lái jǐ shí?wǒ jīn tíng bēi yī wèn zhī。
人攀明月不可得,月行却与人相随。rén pān míng yuè bù kě dé,yuè xíng què yǔ rén xiāng suí。
皎如飞镜临丹阙,绿烟灭尽清辉发。jiǎo rú fēi jìng lín dān quē,lǜ yān miè jǐn qīng huī fā。
但见宵从海上来,宁知晓向云间没。dàn jiàn xiāo cóng hǎi shàng lái,níng zhī xiǎo xiàng yún jiān méi。
白兔捣药秋复春,嫦娥孤栖与谁邻?bái tù dǎo yào qiū fù chūn,cháng é gū qī yǔ shuí lín?
今人不见古时月,今月曾经照古人。jīn rén bù jiàn gǔ shí yuè,jīn yuè céng jīng zhào gǔ rén。
古人今人若流水,共看明月皆如此。gǔ rén jīn rén ruò liú shuǐ,gòng kàn míng yuè jiē rú cǐ。
唯愿当歌对酒时,月光长照金樽里。wéi yuàn dāng gē duì jiǔ shí,yuè guāng zhǎng zhào jīn zūn lǐ。

庐山谣寄卢侍御虚舟

李白

我本楚狂人,凤歌笑孔丘。wǒ běn chǔ kuáng rén,fèng gē xiào kǒng qiū。
手持绿玉杖,朝别黄鹤楼。shǒu chí lǜ yù zhàng,cháo bié huáng hè lóu。
五岳寻仙不辞远,一生好入名山游。wǔ yuè xún xiān bù cí yuǎn,yī shēng hǎo rù míng shān yóu。
庐山秀出南斗傍,屏风九叠云锦张,lú shān xiù chū nán dòu bàng,píng fēng jiǔ dié yún jǐn zhāng,
影落明湖青黛光。yǐng luò míng hú qīng dài guāng。
金阙前开二峰长,银河倒挂三石梁。jīn quē qián kāi èr fēng zhǎng,yín hé dào guà sān shí liáng。
香炉瀑布遥相望,回崖沓嶂凌苍苍。xiāng lú pù bù yáo xiāng wàng,huí yá dá zhàng líng cāng cāng。
翠影红霞映朝日,鸟飞不到吴天长。cuì yǐng hóng xiá yìng cháo rì,niǎo fēi bù dào wú tiān zhǎng。
登高壮观天地间,大江茫茫去不还。dēng gāo zhuàng guān tiān dì jiān,dà jiāng máng máng qù bù hái。
黄云万里动风色,白波九道流雪山。huáng yún wàn lǐ dòng fēng sè,bái bō jiǔ dào liú xuě shān。
好为庐山谣,兴因庐山发。hǎo wèi lú shān yáo,xīng yīn lú shān fā。
闲窥石镜清我心,谢公行处苍苔没。xián kuī shí jìng qīng wǒ xīn,xiè gōng xíng chù cāng tái méi。
早服还丹无世情,琴心三叠道初成。zǎo fú hái dān wú shì qíng,qín xīn sān dié dào chū chéng。
遥见仙人彩云里,手把芙蓉朝玉京。yáo jiàn xiān rén cǎi yún lǐ,shǒu bǎ fú róng cháo yù jīng。
先期汗漫九垓上,愿接卢敖游太清。xiān qī hàn màn jiǔ gāi shàng,yuàn jiē lú áo yóu tài qīng。

金陵酒肆留别

李白

风吹柳花满店香,吴姬压酒唤客尝。fēng chuī liǔ huā mǎn diàn xiāng,wú jī yā jiǔ huàn kè cháng。
金陵子弟来相送,欲行不行各尽觞。jīn líng zi dì lái xiāng sòng,yù xíng bù xíng gè jǐn shāng。
请君试问东流水,别意与之谁短长。qǐng jūn shì wèn dōng liú shuǐ,bié yì yǔ zhī shuí duǎn zhǎng。
9671234567»